{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 309

Trường Môn Hảo Tế Yêu

Tú Cẩm 1294 Chữ 11/03/2025 20:49:02

Phùng Vận khẽ thở dài.

" Tướng quân muốn nói gì sao?"

Bùi Quyết nhìn nàng, khẽ hỏi: "Nàng thấy trận chiến này, ta là thắng hay bại?"

Phùng Vận không ngờ hắn lại hỏi điều này.

"Thắng." Phùng Vận dường như đang nói với hắn, lại như đang tự nhủ với bản thân, "Ít nhất, ta cho rằng tướng quân đã thắng."

Khóe mày Bùi Quyết khẽ nhướng lên.

"Nhìn sắc mặt nàng không được tốt lắm, thân thể có chỗ nào không ổn sao?"

Phùng Vận khẽ cười.

Bùi cẩu này đâu phải quan tâm đến sức khỏe của nàng, rõ ràng là muốn hỏi nàng, khi nhìn thấy cố nhân ngày xưa cưỡi ngựa đuổi theo trên bờ, lại tận mắt chứng kiến hắn ta trúng tên rồi được Bình An nhào đến cứu, liệu có cảm thấy khó chịu hay không...

Nhưng lúc này nàng lại thấy chẳng có cảm giác gì cả.

Việc Tiêu Trình đuổi theo đến đây, nàng chỉ hơi ngạc nhiên một chút.

Người đó ngạo mạn và kiêu ngạo đến thế, yêu quý sự nghiệp của bản thân đến thế, làm sao lại phạm sai lầm lớn như tự mình lao vào hiểm nguy được chứ?

Chỉ là chút bất ngờ thôi, chẳng có cảm xúc gì thêm. Nàng không ngốc nghếch đến mức tự mình đa tình cho rằng Tiêu Trình vì si mê nàng mà làm vậy.

"Không có gì." Phùng Vận khẽ xoa má mình, giọng nói nhàn nhạt, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười nhẹ nhàng không để lộ chút tâm trạng nào.

"Chắc là đêm qua lo cho tướng quân quá, suốt đêm không chợp mắt được, nên giờ hơi mệt."

Dưới mắt nàng có chút quầng thâm nhạt.

Bùi Quyết liếc mắt nhìn một cái, nói: "Ngủ đi."

Hắn xoay người rời đi, giống như khi bước vào, chẳng phát ra chút âm thanh nào. Sắc mặt hắn trầm lặng, lạnh lùng. Phùng Vận nhìn theo bóng lưng đó, cảm thấy vô cùng mơ hồ.

Hắn rốt cuộc là vui hay không vui?

Nàng chẳng thể hiểu nổi Bùi Quyết.

Nhưng lời nàng vừa nói, không hề miễn cưỡng.

Xét về cục diện chung, Bùi Quyết không chỉ thắng mà còn thắng một cách rất đẹp.

Tiêu Trình tổn thất nặng nề như vậy, cuối cùng cũng chỉ giành lại được một tòa thành Tịnh Châu vốn đã thuộc về hắn từ trước...

Nghĩ đến đây, chắc hẳn giờ này hắn ta phải đang vô cùng khó xử và phiền não.

Vậy là đúng rồi.

Về sau, những tình huống khó xử và khổ sở như vậy, nhất định sẽ còn nhiều hơn nữa...

---

Ngược lên theo dòng Quỷ Hà, đến bến đò ở Hồng Diệp Cốc thì đã quá trưa. Hôm nay quả thật là một ngày đẹp trời, mặt trời treo cao trên không, chói chang rực rỡ, khiến ngày đông này cũng vương chút hơi ấm.

Hành lý, xe ngựa lần lượt lên bờ.

Phùng Vận được Tiểu Mãn đỡ xuống thuyền trước, chậm rãi đi về phía bờ.

Ngày hôm đó khi từ đây vượt sông, nàng vẫn còn lo lắng trăm bề. Kết quả là lại bắt được Tiêu Dung ngay trên sông Quỷ Hà.

Hôm nay trở về, nàng lại còn nhìn thấy Ngao Thất vẫn còn sống.

Mọi chuyện xem ra đều suôn sẻ.

Phùng Vận thấy Ngao Thất đeo đao hoàn thủ, đứng canh phòng ở một góc, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, nàng chậm rãi bước tới.

"Ngao thị vệ."

Ngao Thất quay đầu nhìn nàng, môi mấp máy nhưng không thốt ra được lời nào.

Có lẽ là không biết nên xưng hô thế nào chăng?

Phùng Vận khẽ cười, nhẹ giọng hỏi: "Ta nhìn thấy một ngôi mộ cô độc ở Hồng Diệp Cốc, chẳng hay Chu tướng quân thật sự đã..."

"Đúng vậy." Mắt Ngao Thất đỏ hoe.

"Chu đại ca đã hy sinh rồi."

Ngày hôm đó tiến vào Hồng Diệp Cốc, bị quân phản loạn của Hàn, Hồ, Sở mai phục, tình thế cấp bách, Chu Trình lập tức lệnh cho Ngao Thất dẫn người rút lui, giữ lại lực lượng của Xích Giáp quân, còn mình thì ở lại yểm trợ.

"Trong lúc rút lui, Chu đại ca bị trọng thương, không qua khỏi..."

Giọng hắn hơi nghẹn ngào, Phùng Vận lại cảm thấy thắc mắc.

"Không phải nói, quân phản loạn Hàn, Hồ, Sở không có phản bội sao? Lần này chẳng phải họ còn cùng Xích Giáp quân mai phục quân Tề nữa ư?"

Ngao Thất nhìn nàng một cái.

"Hàn Tự, Hồ Nghi, Sở Trường ba người đã phản bội. Nhưng quân Hoàng Kinh, quân Lục Diễm, quân Thanh Long không làm thế. Nữ lang hiểu ý ta chứ?"

Phùng Vận khẽ ngẩn ra, "Hiểu rồi."

Ngao Thất nói: "Ta cũng là sau này mới biết, A cữu đã sớm bố trí người của mình trong quân Hoàng Kinh, quân Lục Diễm và quân Thanh Long. Hàn Tự, Hồ Nghi, Sở Trường vừa phản bội, người của A cữu liền nhanh chóng khống chế bọn chúng."

Chỉ riêng điều này thôi, Ngao Thất đã vô cùng khâm phục Bùi Quyết.

Vừa rồi, khi nghe đoạn đối thoại trên chiến thuyền, hắn thậm chí cảm thấy bản thân còn thua cả Ôn Hành Tố, thật sự là quá non nớt. Hắn biết mình thiếu kinh nghiệm, ngoài buồn bã vẫn chỉ là buồn bã...

"Nữ lang có phải cảm thấy ta thật vô dụng không?"

Phùng Vận đáp: "Sao lại thế được?"

Nàng còn đang nghĩ, vì sao Bùi Quyết lại có thể bày ra thế cục dài hơi đến vậy, không chỉ sớm đề phòng Hàn, Hồ, Sở ba người, mà còn bày thêm một nước cờ, lôi cả Tiêu Trình vào lưới, khiến hắn ngỡ rằng nắm chắc phần thắng trong tay, nào ngờ quân phản bội lại bất ngờ quay giáo, đánh cho trở tay không kịp...

Nếu không nhờ ba người Hàn, Hồ, Sở phản bội, trận chiến này ngược lại sẽ chẳng dễ dàng như thế.

Chợt nghe thấy giọng nói đầy thất vọng của Ngao Thất, nàng bật cười.

"Lần này, Ngao thị vệ lập công lớn đấy. Tướng quân rất coi trọng ngươi, đích thân khen ngợi rằng ngươi là nhân tài có thể bồi dưỡng, tiền đồ rộng mở..."

Ngao Thất ngẩng đầu: "Thật sao?"

Đôi mắt thiếu niên đỏ hoe, nhìn nàng với vẻ ấm ức.

Phùng Vận mỉm cười: "Đương nhiên rồi, trước mặt mọi người đấy, ta đều nghe thấy cả."

Ngao Thất bĩu môi, thấy Bùi Quyết đi xuống thuyền thì lùi lại một bước, "Nữ lang mau lên xe ngựa đi."

Phùng Vận cũng nhìn thấy Bùi Quyết.

Nhưng nàng không hề thất thố như Ngao Thất.

Hai người chỉ trò chuyện bình thường, chẳng có gì đáng để nàng bối rối.

"Được. Lần sau có dịp rảnh rỗi, lại nghe Ngao thị vệ kể về trận phục kích nhé."

"Được." Ngao Thất ủ rũ đáp.

Hoàn toàn không giống người vừa thắng trận.

Phùng Vận muốn an ủi vài câu, nhưng xe ngựa của nàng đang xếp ở hàng đầu, nếu không đi ngay sẽ ảnh hưởng đến việc hành quân qua bến đò, vì thế chỉ đành hành lễ với Ngao Thất rồi rảo bước lên xe.

Vừa mới yên vị, rèm xe lại được vén lên.

Nàng tưởng là Đại Mãn hoặc Tiểu Mãn, nên không quay đầu lại.

Mãi đến khi bên cạnh có người ngồi xuống, hơi thở gần ngay bên tai, nàng mới nhận ra điều khác thường.

Ngoảnh lại liền thấy một gương mặt lạnh lùng.

"Tướng quân?" Phùng Vận đánh giá Bùi Quyết một lượt, "Ngài sao lại..."

Không cưỡi ngựa mà lại đi xe ngựa?

Việc này đâu giống phong cách của Bùi Quyết.

Sắc mặt Bùi Quyết không chút biểu cảm.

"Mệt rồi, nghỉ một lát."

172- Vua của các loại ghen.

Hắn dáng người cao lớn, dù chiếc xe ngựa này chẳng hề chật hẹp, nhưng khi hắn ngồi xuống, không gian dường như trở nên gò bó hẳn.

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:49:02

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :