Phùng Vận nghiêng người sang bên cạnh, nhường chỗ để hắn ngồi được thoải mái hơn.
Không ngờ một cánh tay dài vươn qua, ôm lấy eo nàng.
Bùi Quyết ánh mắt sắc bén, sâu thẳm như vực sâu.
"Ta không ăn t.hịt người."
Phùng Vận ngẩn ra một chút, khẽ bật cười.
"Nhưng ta sẽ ăn người đấy."
Bùi Quyết vòng tay ôm ngang eo nàng, kéo người vào lòng rồi mới nói: "Bỏ lỡ đêm tân hôn, Vận nương có trách ta không?"
Phùng Vận không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Vốn dĩ chẳng phải hôn lễ đàng hoàng, vậy thì lấy đâu ra đêm tân hôn chính thức?
"Cười gì vậy?" Hắn hỏi.
Phùng Vận ánh mắt cong lên, hai tay quàng lấy cổ người nam nhân. Nàng biết Bùi Quyết vừa thấy nàng nói chuyện với Ngao Thất, trong lòng không thoải mái.
Có điều, nàng không rõ là hắn ghen tuông nên đột nhiên lên xe chất vấn hay đơn giản là giận vì nàng không biết giữ mình mà còn tán tỉnh ngoại sanh của hắn. Vì vậy, nàng chẳng buồn để ý, chỉ dùng đôi mắt long lanh như nước nhìn hắn, một vẻ mặt nửa cười nửa không, đầy ẩn ý.
Không nhận được câu trả lời, Bùi Quyết cúi đầu hôn nàng.
Phùng Vận kêu lên một tiếng, tròn xoe mắt.
Nàng nhìn thấy Đại Mãn vén rèm lên.
Hai bóng người đang ngồi sát nhau cứ thế hiện ra dưới ánh sáng.
Đại Mãn như bị phỏng tay, vội buông rèm, mặt đỏ bừng.
"Nô tỳ không biết tướng quân ở trong xe, nô tỳ có tội."
Phùng Vận liếc nhìn Bùi Quyết, nói: "Không sao, ngươi với Tiểu Mãn cứ đi theo xe của Trưởng công chúa."
Thuận tiện trông chừng Tiêu Dung giúp ta.
Vừa rồi, Tiêu Dung biết tin Tiêu Trình bị thương khi đuổi theo thuyền, khóc đến mức lê hoa đái vũ, suýt thì ngất xỉu. Hai nha hoàn vất vả lắm mới đỡ được nàng ta lên xe.
Tiểu Mãn ở bên ngoài cũng lớn tiếng đáp: "Nô tỳ tuân lệnh."
Đại Mãn không nói gì, vẫn đắm chìm trong cú sốc vừa rồi.
Trước đây nàng ta biết họ sẽ thân mật, nhưng đều là cách qua rèm, qua tường. Vừa rồi, chỉ cách một cái rèm ngắn ngủi, nàng ta có thể nhìn rõ ràng dáng vẻ Bùi Quyết ôm Phùng Vận trong lòng, thậm chí còn nghe được cả hơi thở của hắn...
Hình ảnh ấy cứ luẩn quẩn trong đầu, khiến tim nàng ta nhói lên từng cơn. Dù biết mình không nên suy nghĩ viển vông, nhưng lại không thể ngăn được. Nghĩ đi nghĩ lại, người đang ngồi trên đùi Bùi Quyết lại hóa thành nàng ta...
Đoàn xe từ từ tiến về phía trước.
Đoàn người nối thành một hàng dài dọc theo bờ Quỷ Hà, quấn quanh lối mòn trong Hồng Diệp Cốc, trông như một con rắn dài không thấy đầu cuối. Nước Quỷ Hà lấp lánh gợn sóng, ánh lên một lớp sắc vàng dưới ánh mặt trời.
Phùng Vận rất mệt.
Từ hôm qua đến giờ, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện. Dù đầu óc có tiêu hóa được thì cơ thể cũng chẳng chịu nổi. Nàng vốn không có thể trạng mạnh mẽ như nam nhân, cũng chẳng có căn cơ võ nghệ như Đại Mãn và Tiểu Mãn. Cộng thêm đường xóc nảy của xe ngựa, nàng vừa buồn ngủ vừa muốn nôn.
Bùi Quyết ôm lấy nàng, nhíu mày đặt tay lên n.g.ự.c nàng, từ trên xuống dưới chậm rãi xoa dịu...
"Không cần đâu." Phùng Vận đặt tay lên mu bàn tay hắn.
Lúc này thì có thần tiên đến cũng chẳng giúp được gì, thế nào cũng phải chịu đựng thôi.
Nàng dựa đầu lên vai Bùi Quyết, mềm nhũn như không còn sức lực.
"Chỉ cần tướng quân đừng để ta ngã là được."
Bùi Quyết không nói gì thêm, dịch cái bàn nhỏ qua một bên, lấy một tấm thảm trải xuống nền xe, để nàng nằm xuống thoải mái hơn, rồi cởi áo choàng của mình ra, đắp lên người nàng.
Phùng Vận nhìn chiếc xe ngựa đã bị nàng chiếm gần hết chỗ, nháy mắt với hắn.
"Đa tạ tướng quân đã thương tình."
Bùi Quyết không nói gì, ngồi dựa vào thành xe, khẽ nhắm mắt dưỡng thần.
---
Khi đoàn xe đến đoạn dốc Kỳ Cảnh trong Hồng Diệp Cốc, rừng cây rậm rạp, mặt trời đã sớm nấp sau mây, thời tiết trở nên u ám, mặt đất ẩm ướt, dường như vừa mới mưa qua.
Thời tiết vùng núi thay đổi thất thường, trong đoàn người vang lên tiếng nhắc nhở lớn.
"Cẩn thận đường trơn!"
Lúc đến đây, con dốc này phải leo từ dưới lên đỉnh rồi lại đi xuống một đoạn dài mới tới được bến thuyền.
Giờ quay về, lên đến đỉnh dốc là đoạn đường xuống.
Phía trước chính là một đoạn dốc rất dài.
Xe ngựa từ từ đi xuống, xa phu rất cẩn thận, cố tình giảm tốc độ, đi thật chậm.
Trong đoàn người dài dằng dặc thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng cười đùa, hoặc có thể nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ...
Đúng lúc này, từ phía sau xe ngựa, một kỵ binh trên sườn dốc đột nhiên không khống chế được ngựa của mình, con ngựa lao vọt lên như điên dại. Người trên lưng ngựa bị hất mạnh ngã xuống, cơ thể va nặng lên lưng và bụng ngựa kéo xe, lực đẩy mạnh đến mức vũ khí trong tay hắn đ.â.m thẳng vào bụng ngựa.
Con ngựa đau đớn, hoảng loạn hí vang, dựng thẳng hai chân trước rồi lao về phía trước như điên...
Đoạn đường dốc đứng khiến bánh xe lăn nhanh xuống dưới. Chỉ trong chớp mắt, xe ngựa đã gần kề mép vực. Con ngựa kia cố gắng khựng lại, thảm thiết hí vang, nhưng bánh xe phía sau lại trượt tới. Trong khoảnh khắc, chiếc xe lật nhào, kéo theo ngựa và cả Phùng Vận cùng Bùi Quyết lao xuống vực sâu...
"Đại tướng quân!"
"Nữ lang!"
Đội ngũ rối loạn.
Sự cố bất ngờ nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Một đám người đổ xô về phía mép vực, đáng tiếc bên dưới là núi rừng chập chùng, cây cối rậm rạp, chiếc xe ngựa nhanh chóng khuất bóng...
---
Phùng Vận giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mộng mị hoảng loạn.
Toàn thân nàng như bị người ta lật ngược lại, nhưng không cảm nhận được đau đớn.
Đầu nàng được Bùi Quyết ôm c.h.ặ.t trong lòng, không nghe thấy tiếng hắn nói, chỉ có tiếng va đập nặng nề của xe ngựa vang lên không ngớt.
Có khoảnh khắc, đầu óc nàng trống rỗng.
Khi nhận ra mình vừa ngã xuống vực, chiếc xe đã dừng lại, được một gốc cây cổ thụ to lớn chặn đứng bên vách đá.
Nơi này có một bệ đá, vừa vặn đủ chỗ cho nửa chiếc xe ngựa đậu lại.
Đầu Phùng Vận có chút nặng nề, thêm vào đó là cảm giác choáng váng vì va đập.
Xác định bản thân không bị thương, nàng cẩn thận đẩy nhẹ Bùi Quyết.
"Tướng quân, ngài không sao chứ?"
Giọng nói của hắn vang lên từ đỉnh đầu.
"Chưa c.h.ế.t."
Phùng Vận thở phào nhẹ nhõm.
Đại sự còn chưa thành, nếu c.h.ế.t dọc đường thì đúng là uổng phí lắm thay.
Nhưng sóng này chưa yên, sóng khác đã nổi. Lẽ nào thực sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao?
Phùng Vận liếc nhìn vách đá treo lơ lửng phía trước, rồi lại quay sang nhìn Bùi Quyết.
"Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Bùi Quyết không động đậy, giọng hắn cũng chẳng lộ chút cảm xúc nào.
"Có người cố tình làm ngựa hoảng loạn."