Đó là lần đầu tiên bọn họ cãi vã đến mức không thể cứu vãn.
Nhưng rốt cuộc sự việc bắt đầu từ đâu, hắn lại không thể nhớ nổi...
Làm thế nào lại đi đến bước đường ấy, vì sao hắn lại thốt ra những lời tuyệt tình kia, tất cả đều mơ hồ không rõ.
Trong hồi ức như chiến trường đầy rẫy chuyện cũ này, thần kinh đã tê liệt của Tiêu Trình như bị ai đó cầm dao, từng chút một khoét vào phần mềm mại nhất trong tim hắn...
"A Vận!"
Hắn nghe thấy chính mình thốt lên một tiếng.
"Đi theo ta về đi."
"Chúng ta làm lại từ đầu."
Nàng muốn gì hắn cũng đều cho nàng. Hắn sẽ đối xử tử tế với hài tử ấy, sẽ không đày nàng vào lãnh cung nữa, cũng không tước đoạt danh phận hoàng hậu của nàng, càng không để bất kỳ kẻ nào khinh khi, chà đạp nàng. Hắn sẽ chống lưng cho nàng, sẽ trao cho nàng vinh hoa phú quý nhân gian, chỉ mong đổi lại một lần nàng vẫn đứng trước mắt hắn, dịu dàng nở nụ cười, cất lời:
"Bệ hạ an khang, thiếp như nguyện rồi."
171- Sảng khoái báo thù.
Bên bờ sông, Thạch Ẩn dẫn người chặn hậu, cách khá xa nhưng hắn cũng phấn khích không kém, dõi theo vị Hoàng đế Đại Tề đang xông ra từ đám loạn quân kia.
"Cẩu Hoàng đế gan to thật!"
Thạch Ẩn hưng phấn đến mức hai mắt sáng rực.
Đây chẳng phải cơ hội lập công trời ban sao?
Hắn ra hai hiệu lệnh, ra hiệu cho cung thủ chuẩn bị, sau đó lao đến phía sau đội thuẫn binh, lớn tiếng hô:
"G.i.ế.t cẩu Hoàng đế, Đại tướng quân thưởng trăm lạng vàng!"
Đường đường một vị Hoàng đế, vậy mà chỉ đáng giá trăm lạng vàng.
Xem ra Đại tướng quân cũng chẳng giàu có gì cho cam.
Thế nhưng dù vậy, các binh sĩ vẫn hết sức phấn khích.
Bọn họ nhanh chóng vây c.h.ặ.t lại, thuẫn binh và kỵ binh đều vào vị trí, mục tiêu là vị quân vương anh tuấn khoác giáp bạc, cưỡi bạch mã kia...
Cổ họng Tạ Tùng Quang bỗng tanh ngọt, suýt nữa phun ra ngụm m.á.u.
"Bệ hạ!"
Người sắp c.h.ế.t thì ngay cả Diêm Vương cũng chẳng giữ nổi. Cách đánh như vậy của Hoàng đế đâu phải là đánh trận, mà là đi tìm c.h.ế.t!
Tạ Tùng Quang lớn tiếng quát:
"Hộ giá! Hộ giá!"
"Dạ!"
Quân Bắc Ung đang rút lui trên đường, nhưng đội ngũ Tiêu Trình dẫn theo để truy kích cũng không đông, đôi bên có thể nói là thế lực ngang ngửa. Nếu thật sự bị bao vây, có liều mạng gã cũng không thể cứu nổi Tiêu Trình.
"Khốn kiếp! Liều thôi!"
Tiếng hò hét g.i.ế.t chóc vang trời.
Người đông nghìn nghịt, bao vây bốn phía.
Thạch Ẩn cầm lấy một cây nỏ, ngồi trên lưng ngựa, chọn vị trí thích hợp rồi nhắm thẳng vào Tiêu Trình.
Tiếng "vút" vang lên, mũi tên như có mắt, lao thẳng về phía Tiêu Trình.
"Bệ hạ!" Bình An hét lớn một tiếng.
Không kịp suy nghĩ gì thêm, y đột ngột nhảy khỏi lưng ngựa, lao thẳng về phía Tiêu Trình.
Mũi tên xuyên qua lưng Bình An, cắm vào cánh tay của Tiêu Trình.
M.á.u đỏ tuôn trào. Đồng tử của Bình An giãn rộng, nhìn chằm chằm vào gương mặt Tiêu Trình, lo lắng hỏi:
"Bệ hạ, ngài bị thương rồi sao?"
Y vội vã quay đầu lại, cuống quýt gào lớn:
"Người đâu, bệ hạ bị thương rồi! Mau tới đây!"
Tạ Tùng Quang nhìn mũi tên xuyên qua thân thể Bình An mà ngẩn người, nhất thời không thốt nên lời. Gã xuống ngựa, dìu lấy Tiêu Trình, hai tay cố sức giữ c.h.ặ.t hắn.
"Bệ hạ, quân Bắc Ung giỏi mưu kế dụ địch, không thể truy kích nữa!"
Tiêu Trình nhìn thấy Bình An há miệng, m.á.u tươi theo khóe môi trào ra, cơ thể đột ngột đổ mồ hôi lạnh.
Hắn đang làm gì vậy?
Vừa rồi hắn là đang tìm đường c.h.ế.t sao?
Hắn vừa rồi là muốn tìm cái c.h.ế.t sao?
“Người đâu.” Tiêu Trình như chợt bừng tỉnh, ra lệnh cho thị vệ: “Đưa Bình An lui xuống, truyền Thái y.”
Bình An nghe được tiếng quát vang dội của Tiêu Trình, nhìn thấy hắn chỉ bị thương ở cánh tay, liền nở nụ cười rạng rỡ.
“Không sao rồi, bệ hạ không sao rồi...”
Lời còn chưa dứt, người đã mềm nhũn ngã xuống.
Phùng Vận chính là lúc này từ cửa sổ của chiến thuyền nhìn ra ngoài.
Hai quân giao chiến kịch liệt, tiếng hò hét c.h.é.m g.i.ế.t rung chuyển trời đất.
Nàng vừa mới bị Tiểu Mãn đánh thức, đầu óc vẫn còn chút mơ màng. Trong cơn mơ hồ, nàng dường như nghe thấy tiếng Tiêu Trình hô to?
Hắn đang gọi "A Vận", nói muốn bắt đầu lại từ đầu...
Phùng Vận cảm thấy mình nghe nhầm rồi.
Nhưng Bùi Quyết rút khỏi Tịnh Châu, Tiêu Trình đuổi đến nơi này, chẳng phải chính là tái hiện trận chiến tại bến thuyền Thạch Quan ở kiếp trước sao?
Nàng nhìn thấy Tiêu Trình bị Thạch Ẩn b.ắ.n trúng.
Nhìn thấy Bình An chắn tên thay cho Tiêu Trình...
Nàng kinh ngạc nheo mắt lại.
Kiếp trước kiếp này, mũi tên xuyên ngực, khung cảnh giống hệt nhau...
Thậm chí nàng bỗng nhiên hiểu ra, mặc kệ Bình An có miệng lưỡi khó nghe thế nào, mặc kệ nàng có chán ghét Bình An ra sao, Tiêu Trình vẫn luôn tin tưởng hắn, luôn mang hắn theo bên người.
Bởi vì đó là người có thể chắn tên cho hắn vào thời khắc sinh tử.
Nàng nở một nụ cười.
Ngựa trắng hí dài vang trời, bộ giáp bạc thấp thoáng giữa đám đông...
Đúng như nàng đoán.
Tiêu Trình vẫn luôn biết bảo toàn mạng sống của mình, hắn rất biết nhìn thời thế.
Hắn không đuổi theo nữa.
Người này trong cốt tủy là kẻ lạnh lùng, sẽ không thay đổi.
Chiến thuyền càng lúc càng rời xa.
Bên bờ vẫn là tiếng người náo loạn.
Vì xấu hổ và phẫn nộ, quân Tề điên cuồng tấn công.
Còn chiến thuyền của quân Bắc Ung đã rời đi, mục đích của Thạch Ẩn đã đạt được, hắn không dây dưa thêm mà theo kế hoạch rút quân có trật tự. Vừa thúc ngựa chạy vừa giơ cao cờ phất phới, phát ra tiếng hú dài, như đang chế giễu Tiêu Trình...
Ngàn vạn quân mã rầm rập như sấm dậy.
Tiêu Trình khẽ xoa cánh tay bị thương, trầm mặc.
Phùng Vận tựa vào ván thuyền, ánh mắt dần trở nên m.ô.n.g lung.
Ánh mặt trời phản chiếu trên mặt nước, sáng chói như vàng.
Bọn họ không thể nhìn thấy nhau.
Nhưng đều đang nghĩ không biết đối phương lúc này có tâm trạng gì, có thấy đau khổ hay khó chịu một chút nào không...
Phùng Vận đương nhiên không khó chịu. Nàng chỉ đang nghĩ, kế hoạch báo thù có lẽ sẽ còn kéo dài rất lâu, bởi vì Tiêu Trình sẽ không dễ c.h.ế.t như vậy...
“Nữ lang.” Giọng của Đại Mãn gọi nàng tỉnh lại, nàng quay đầu nhìn Bùi Quyết, không biết hắn đã bước vào khoang thuyền từ lúc nào.
Vết trầy xước trên mặt hắn rất rõ ràng, gương mặt tuấn tú trông càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị. Đại Mãn và Tiểu Mãn không dám lên tiếng, cúi đầu lặng lẽ đứng một bên.
Phùng Vận quay người đối diện hắn.
Hai người mắt đối mắt, không ai nói gì.