Bùi Quyết đặt nàng xuống đất mà không nói lời nào, rồi bước đến gần cổng lớn.
“Tránh ra.”
Bốn gã thị vệ vừa mới di dời tảng đá ra được hơn một thước, nhìn thấy đại tướng quân tiến đến thì sững sờ trong chốc lát. Chỉ thấy Bùi Quyết bước tới, hai tay ôm lấy tảng đá…
Hắn dùng sức.
"Rầm!" Một tiếng vang dữ dội, tảng đá bị hất ra ngoài xa hơn một trượng.
Mọi người: …
Phùng Vận bước lên định nói gì đó, nhưng Bùi Quyết lại không cho nàng cơ hội.
“Vận nương, chuẩn bị rút lui.”
Phùng Vận khẽ ngạc nhiên, “Chúng ta phải rời khỏi thành Tịnh Châu sao?”
Bùi Quyết khẽ "ừm" một tiếng, không kịp giải thích thêm, chỉ dặn:
“Có những thứ quan trọng, mau thu dọn đi.”
Hắn nhớ nàng rất trân quý những cuốn sách kia.
Phùng Vận chạm vào ánh mắt hắn, trong lòng khẽ nghẹn lại.
“Ta đã chuẩn bị xong từ sớm rồi. Tướng quân, đại huynh của ta còn đang trấn giữ trên tường thành, ngài có nhìn thấy không?”
Bùi Quyết nhìn nàng, “Là Ôn tướng quân mở cổng thành giúp ta, giờ huynh ấy đang dẫn binh tới cửa Bắc mở đường. Vận nương, cảm ơn nàng đã trợ giúp.”
Phùng Vận trong lòng khẽ run lên, “Vậy vì sao chúng ta phải đi?”
Bùi Quyết đáp: “Đặng Quang đã mở cửa Đông cho quân Tề. Cổng thành vừa mở, không quá nửa canh giờ nữa Tiêu Trình sẽ dẫn quân xông vào…”
Phùng Vận cả kinh.
Đặng Quang thật sự thông đồng với Tiêu Trình sao?
“Quân mã còn lại của chúng ta, không đủ sức chống lại chủ lực của quân Tề…”
Bùi Quyết thấp giọng "ừm" một tiếng, “Chúng ta đã tiêu diệt được quân của Khấu Thiện, đó là đội tinh nhuệ của quân Tề. Tiêu Trình mang danh là vương sư, hắn nhất định sẽ không tiếc mọi giá để báo thù.”
Phùng Vận vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Lần này đánh bại đội tinh nhuệ của Tiêu Trình là nhờ vào yếu tố bất ngờ cùng quân phục kích, nhưng nếu phải trực diện giao chiến trên chiến trường thực thụ, quân số hai bên chênh lệch quá lớn, huống hồ Đặng Quang đã mở cổng thành dẫn địch vào, thành Tịnh Châu giờ đây đã mất đi lớp phòng thủ kiên cố…
Dùng ít địch nhiều phải mượn thế thiên thời địa lợi, nhưng nay lại bày binh rõ ràng, nếu cố chấp giao chiến trong thành Tịnh Châu với quân chủ lực của Tề quân thì thật sự quá ngu ngốc.
Phùng Vận gật đầu, “Được! Chúng ta lập tức rút lui.”
Bọn họ đều không để ý rằng khi nói chuyện đều vô thức dùng từ “chúng ta”, như thể tự nhiên gắn kết lại thành một thể, cùng tách biệt với kẻ địch là Tiêu Trình.
Khi rời khỏi biệt viện nơi đóng quân, Bùi Quyết để Phùng Vận lên xe ngựa trước.
“Kéo rèm lại, đừng nhìn.”
Phùng Vận khẽ nhíu mày, không rõ hắn định làm gì, nhưng vẫn gật đầu làm theo.
Chốc lát sau, bên ngoài liền vang lên giọng nói lạnh lùng của Bùi Quyết.
“G.i.ế.t đi!”
“Không chừa một kẻ nào.”
Phùng Vận giật mình, nhắm c.h.ặ.t mắt lại.
Những tiếng gào thét xé lòng, tiếng kêu khóc thảm thiết vang dội không dứt.
Rèm xe khẽ lay động theo gió, chỉ trong chốc lát, mùi m.á.u tanh nồng đã xộc thẳng vào mũi.
Những tiếng than khóc thảm thiết khiến người ta rúng động, nhưng bên ngoài lại im phăng phắc, không một ai lên tiếng.
Những người từng là huynh đệ kề vai sát cánh chiến đấu ngày hôm qua, hôm nay chỉ vì lựa chọn khác biệt mà đã bước lên con đường hoàn toàn trái ngược… đường xuống Hoàng Tuyền.
Đó là kết cục của kẻ phản bội, Bùi Quyết sẽ không nương tay.
Nhất là trong tình thế trước mắt, g.i.ế.t sạch là cách xử lý tốt nhất.
Ngoài cổng biệt viện, m.á.u chảy thành sông.
Trên gương mặt con sư tử đá dính đầy vết m.á.u, đôi mắt tròn trịa bằng đồng đỏ ngầu như m.á.u, trông vô cùng ghê rợn.
Sau những tiếng kêu thảm thiết đầy m.á.u tanh, không gian yên ắng trở lại.
Người cũng đã g.i.ế.t sạch rồi.
Đặng Quang bị áp giải đến trước mặt Bùi Quyết.
"Quỳ xuống!" Tả Trọng đá vào khoeo chân y.
Rầm! Đặng Quang khuỵu gối, ngã sấp xuống đất, toàn thân nhuộm đỏ bởi m.á.u tươi.
Từ đầu đến cuối, y không nói một lời cũng chẳng nhúc nhích.
Mái tóc rối bù rũ xuống hai bên má, trông hệt như một cái xác không hồn.
"Đặng Quang." Giọng Bùi Quyết trầm thấp, "Ngươi có gì muốn nói không?"
Đặng Quang rũ mái tóc rối, chậm rãi ngẩng đầu lên, "Thành vương bại khấu, chẳng có gì để nói cả."
Bùi Quyết nói: "Ta nhớ ngươi có một hài tử còn đang trong tã lót khi ngươi xuất chinh thì phải?"
Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Đặng Quang lập tức méo mó, y trừng mắt đầy căm phẫn, gồng mình chống lại tay của Tả Trọng, giọng nói run rẩy đầy kích động.
"Bùi Quyết, ngươi muốn làm gì? Đại trượng phu làm việc thì tự chịu trách nhiệm, ngươi có đem ta lăng trì phanh thây cũng không quá đáng, nhưng hài tử vô tội mà..."
Bùi Quyết tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang vặn vẹo vì phẫn nộ của y.
"Lý Tông Huấn đã hứa với ngươi điều gì?"
Đặng Quang mím c.h.ặ.t môi, không lên tiếng.
"Nói!" Bùi Quyết bỗng nhiên giơ chân đạp mạnh.
Ngực Đặng Quang lãnh trọn cú đá, một luồng khí huyết cuộn trào trong lồng n.g.ự.c y, y há miệng phun ra một búng m.á.u tươi.
Y ngước lên, đôi mắt đỏ ngầu, "Chức Đại tướng quân. Còn có... tất cả những gì mà Đại tướng quân sở hữu."
Cũng coi như thành thật.
Bùi Quyết trầm mặc một lát rồi gật đầu.
"Ta sẽ để lại hài tử cho thê tử ngươi, để nàng tái giá."
Nói xong, hắn sải bước rời đi, tung mình lên lưng ngựa, khẽ nâng tay.
Phía sau, ánh m.á.u rực trời, một vị chiến tướng ngã xuống dưới vó ngựa.
Bùi Quyết không ngoái đầu nhìn lại, chỉ đi thẳng đến bên xe ngựa của Phùng Vận.
"Xuất phát."
---
Khi rời khỏi Tịnh Châu, mặt trời cuối cùng cũng ló dạng sau tầng mây.
Không khí ngoài thành trong lành, mang theo hương ẩm của sương sớm.
Đội ngũ hành quân lặng lẽ, Phùng Vận gần như không nghe thấy gì ngoài tiếng lộc cộc của bánh xe lăn trên đường và đôi lúc vài tiếng ngựa khịt mũi.
Trái lại, phía xa xa sau lưng, trong thành Tịnh Châu, lửa cháy ngút trời, tiếng người huyên náo không ngớt.
Thạch Ẩn vẫn đang dẫn người đoạn hậu, vừa đánh vừa rút lui.
Ôn Hành Tố chỉ vừa dẫn người đến hội hợp với họ sau khi Phùng Vận rời thành.
Suốt một đêm giao chiến, trên mặt Ôn tướng quân không hề lộ vẻ mệt mỏi, ngược lại, dáng vẻ tinh thần hăng hái của hắn khiến Phùng Vận không khỏi cảm khái, đại huynh dường như chỉ khi ra chiến trường mới tìm được chỗ đứng của mình...
Khoảng thời gian dưỡng thương vừa qua, hắn chẳng nói gì, nhưng tinh thần cả người như bị rút cạn. Lúc này, Ôn Hành Tố phi ngựa tới dưới ánh mặt trời, dáng vẻ phấn chấn này mới là vị Ninh Viễn tướng quân lẫy lừng trong ký ức kiếp trước của nàng, toàn thân như đang tỏa sáng vậy.