Quân phản loạn phía trước vừa giao chiến vừa sững sờ khi thấy từng mũi tên như có mắt lao thẳng về phía mình, kèm theo những bó đuốc tẩm dầu rực lửa rơi xuống từ trên không. Chúng kinh hãi đến mức không ngừng lùi về sau.
Bọn chúng không rõ trong biệt viện rốt cuộc có bao nhiêu người.
Vừa phải tránh né những vật thể không giống vũ khí kia, vừa phải đề phòng hàn tiễn, đám quân phản loạn đánh đến vô cùng chật vật.
Đặng Quang là kẻ từng chỉ huy hàng ngàn binh mã, nhưng y không ngờ lại bị một nữ nhân nhỏ bé đẩy vào tình thế như vậy, nhất thời vừa phẫn nộ vừa xấu hổ.
"Kẻ nào lùi bước, g.i.ế.t không tha!"
Y rút đao xông lên trước.
"Nếu trong một khắc mà không hạ được biệt viện, thì từ nay về sau, tất cả các ngươi hãy kẹp đầu vào háng mà đi đường cho ta!"
"Dạ!"
Quân phản loạn đồng thanh hô lớn.
Trong lòng Phùng Vận thoáng rùng mình.
Vừa rồi nàng có thể đánh trúng Đặng Quang là nhờ hai lợi thế.
Thứ nhất, Đặng Quang muốn người, không muốn mạng nàng.
Thứ hai, nàng ra chiêu hiểm hóc, hoàn toàn bất ngờ.
Nhưng quân phản loạn đông đảo, lại là quân chính quy thiện chiến, người và vũ khí trong tay nàng chẳng mấy chốc sẽ cạn kiệt. Lợi thế ban đầu đang dần phai nhạt.
Nếu cứ kéo dài như vậy, e rằng chưa đợi được Ôn Hành Tố quay về, nàng đã rơi vào tay kẻ địch rồi.
Phùng Vận siết c.h.ặ.t gương mặt lạnh lùng, châm ngọn đuốc trong tay rồi trèo lên thang mây, giơ cao ngọn lửa bập bùng.
"Đặng tướng quân! Ngươi thật muốn ép ta cá c.h.ế.t lưới rách sao?"
Dưới ánh lửa bập bùng, Đặng Quang thoáng ngẩn ngơ khi nhìn thấy gương mặt nàng.
Mày ngài mắt phượng, nét vẽ như tranh, sinh động như ngọc.
Trên đời làm sao lại có nữ lang xinh đẹp đến nhường này, dù đang tức giận mà cũng khiến người ta không thể nổi giận theo.
Nếu thật để nàng c.h.ế.t cháy trong biệt viện, thì đúng là đáng tiếc.
"Chỉ cần nữ lang chịu quy thuận, Đặng mỗ xin thề với trời, sau này nhất định sẽ đối đãi tốt với nàng…"
Hừ! Phùng Vận đã thấy đủ bộ mặt này, lạnh lùng cười nhạt, ánh mắt quét qua những dãy nhà san sát bên ngoài tường viện.
"Ta cũng xin thề tại đây, chỉ cần Đặng tướng quân bước chân vào biệt viện hành doanh này một bước, ta lập tức tự thiêu ngay tại chỗ…"
Vừa dứt lời, nàng bỗng nhìn chăm chăm về phía xa.
"Đại tướng quân! Đại tướng quân đã trở về!"
Vừa thốt ra lời này, đám người trong viện liền reo hò vui mừng.
"Đại tướng quân đã trở về rồi!"
Tiếng hô vang trời.
Sắc mặt Đặng Quang lập tức sa sầm.
Bọn chúng đứng ở vị trí thấp nên không thấy được phía xa.
Giữa đám đông lập tức vang lên tiếng xôn xao.
Nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Bùi Quyết xuất hiện.
Đặng Quang nghiến răng, "Lại giở trò với ta nữa."
Y không nương tay thêm nữa, quát lớn: "Xông vào! Ả nữ nhân này, ta muốn sống!"
"Nữ lang!" Người hô to gọi Phùng Vận không phải Đặng Quang mà là Tiểu Mãn ở phía bắc tường viện.
Giọng Tiểu Mãn vui mừng át cả tiếng quát của Đặng Quang.
"Tướng quân! Tiểu thư, đại tướng quân đã trở về thật rồi…"
Phùng Vận ngoảnh đầu nhìn lại.
Tiểu Mãn gật đầu lia lịa, "Là thật đấy."
Lần này Đặng Quang không tin.
Nhưng Phùng Vận thì tin.
Phùng Vận tin chắc điều đó.
Tiểu Mãn không nói dối.
Nàng cầm đuốc đi tới.
Nàng đã nhìn thấy.
Trên con phố dài, một lá cờ thêu chữ "Bùi" phấp phới đón gió, phần phật tung bay trong cơn gió lạnh, vó ngựa đạp trên tuyết lao thẳng về phía hành doanh biệt viện với khí thế ngút trời.
Trời âm u nặng nề, không có ánh mặt trời, nhưng Phùng Vận lại có cảm giác như đang bị ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào mắt, khiến nàng không thể mở ra được.
Là Bùi Quyết.
Là Bùi Quyết còn sống.
Con ngựa Đạp Tuyết mạnh mẽ dang rộng bốn vó, tung móng lao đi, bóng dáng cao lớn của Bùi Quyết càng lúc càng gần, áo choàng đen sau lưng hắn như sắp tung bay lên không trung, đoàn quân phía sau tựa như đám mây đen ùn ùn kéo đến, thế không thể ngăn cản...
"Đại tướng quân đã trở về!"
Tiếng hô dần trở nên vang vọng, mãnh liệt.
Phùng Vận không nhúc nhích, cổ họng như bị nghẹn lại.
"Nữ lang!" Đại Mãn chạy đến đỡ lấy nàng, Phùng Vận mới bừng tỉnh như trong mộng.
"Về rồi. Tướng quân về rồi."
Đại Mãn và Tiểu Mãn vui mừng đến mức hai má đỏ bừng.
Phùng Vận muốn cười, nhưng vừa nhấc khóe môi mới nhận ra mặt mình đã cứng đờ từ lâu, cơ mặt đều tê cứng cả rồi.
"Về là tốt rồi."
Đặng Quang không chịu thúc thủ chịu trói, nhưng cũng không chống cự được bao lâu.
Những người bao vây hành doanh biệt viện đều là thân binh của y, nhưng dưới uy thế tuyệt đối của Bùi Quyết, chúng bị đè nén tự nhiên đến mức đánh đ.ấ.m cũng rời rạc, chưa đến một khắc đã kẻ c.h.ế.t kẻ đầu hàng...
Đặng Quang định cưỡi ngựa bỏ chạy, nhưng bị Tả Trọng và Kỷ Hựu kèm hai bên trái phải, rất nhanh đã bị kéo ngã ngựa, một đám người lao tới, dùng trường thương ghim y xuống đất, không thể động đậy.
Đám người quỳ rạp trên đất, dập đầu xin tha.
Bùi Quyết không lên tiếng, cũng không xuống ngựa mà chỉ đi thẳng tới, ngẩng đầu nhìn Phùng Vận trên tường viện.
"Mở cửa."
Phùng Vận mỉm cười.
"Không mở được đâu. Tướng quân đợi một lát nhé."
Tảng đá lớn chèn cửa quá khó để di chuyển. Đám thị vệ vừa rồi lo đối phó với Đặng Quang đã kiệt sức, lúc này dù đã an toàn nhưng dù có dốc hết sức lực cũng không tài nào nhấc nổi.
Bùi Quyết im lặng đứng đó, hai người cách nhau một bức tường viện nhìn nhau.
Phùng Vận đột nhiên khẽ nói: "Tướng quân bị thương rồi?"
Nàng thấp hơn Bùi Quyết, rất hiếm khi có cơ hội nhìn xuống hắn như lúc này, không ngờ lần đầu tiên lại trông thấy dáng vẻ Bùi đại tướng quân bị thương đầy mình.
Trên mặt hắn có vết trầy xước, đôi mắt đỏ hoe, ngay cả lớp râu lún phún dưới cằm cũng mang theo vẻ tàn tạ, thế nhưng kỳ lạ thay, trên người Bùi Quyết lại không hề toát ra chút gì gọi là chật vật, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, ngược lại càng khiến vẻ nam tính mạnh mẽ của hắn thêm nổi bật, khiến người ta muốn hôn hắn, ôm hắn, hoặc... ức h.i.ế.p hắn...
Phùng Vận nhìn đến ngẩn ngơ.
Vài tên thị vệ đang ra sức khiêng tảng đá, miệng không ngừng thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm sống lưng.
Nhưng vẫn không thể nhấc nổi.
Không biết có phải ánh mắt nàng tràn đầy khát vọng đã làm người nam nhân ngoài tường viện cảm nhận được hay không, hoặc có lẽ Bùi Quyết cũng đã mất hết kiên nhẫn, chỉ thấy hắn đột nhiên tra kiếm vào vỏ, giật mạnh dây cương kéo ngựa lùi lại một đoạn, rồi thúc ngựa phi nước đại, khi gần đến tường viện thì cả người hắn đứng thẳng trên lưng ngựa, đầu ngón chân khẽ chạm lên tường viện, cả người liền tung mình nhảy lên...
169- Đổi gọi thành cữu mẫu.
Phùng Vận tròn mắt ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì eo đã bị người ôm chặt, ngay sau đó liền rơi vào vòng tay rộng lớn mang theo mùi m.á.u tanh xộc vào mặt. Hắn ôm nàng nhảy xuống khỏi tường viện, nhẹ nhàng như lông hồng rơi đất.