{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 301

Trường Môn Hảo Tế Yêu

Tú Cẩm 1314 Chữ 11/03/2025 20:49:02

Dưới ánh trăng, nàng tựa như vầng trăng sáng, vô cùng chói mắt. Ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa sát ý khiến Ôn Hành Tố không khỏi ngẩn ra.

"Chủ động xuất kích thế nào?"

Phùng Vận nắm c.h.ặ.t chén trà nhỏ đặt trên bàn, đột nhiên siết mạnh.

"Đại huynh, chúng ta chi bằng nhân cơ hội này đoạt lại thành Tịnh Châu, tiếp ứng đại tướng quân?"

167- Yêu Yêu hiến kế.

Ôn Hành Tố sững sờ.

Hắn vạn lần không ngờ Phùng Vận lại có dã tâm lớn như vậy...

Không nghe thấy Ôn Hành Tố hồi đáp, Phùng Vận tiếp tục nói:

"Tướng quân bách chiến sa trường, tất nhiên có thể nắm chắc phần thắng. Nhưng quân Tề tấn công thành Tịnh Châu với binh lực hùng hậu, quân số áp đảo, trận chiến này chắc chắn không dễ dàng... Hơn nữa, thành Tịnh Châu kiên cố, Đặng Quang cố thủ không mở cổng thành, vậy tướng quân làm thế nào để quay về? Đợi đến ngày mai, vũ khí hao mòn, tướng sĩ mệt mỏi, lương thảo cạn kiệt..."

Nàng lắc đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao: "Đến lúc đó, không cần quân Tề động thủ, cũng chẳng cần Đặng Quang phản bội, tự chúng ta đã sụp đổ rồi. Đặng Quang chờ chính là thời cơ này. Vậy nên điều chúng ta cần làm chính là phá vỡ kế hoạch của y, bóp c.h.ế.t âm mưu đó ngay từ trong trứng nước."

Bầu không khí bỗng chốc tĩnh lặng đến đáng sợ.

Ôn Hành Tố chinh chiến nhiều năm, chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ cùng Phùng Vận ngồi đối diện bàn bạc chiến thuật.

Hắn hỏi: "Phá vỡ thế nào? Bóp c.h.ế.t ra sao?"

Đôi mắt Phùng Vận đen láy, sáng rực lên như có lửa.

"Những người như tướng quân Quách Trung Hữu trong quân Bắc Ung không phải là ít. Nếu không, tối qua đại huynh vừa triệu hô, làm sao có thể có nhiều người hưởng ứng đến vậy?"

Ôn Hành Tố gật đầu.

Phùng Vận lại nói: "Những người này đều là tinh nhuệ do Bùi Quyết bồi dưỡng, đây mới chính là lý do Đặng Quang vừa rồi chịu nhún nhường. Vậy nên, điều chúng ta thiếu bây giờ là một lý do đủ để khiến bọn họ tin tưởng chúng ta, tin rằng Đặng Quang đã phản bội Bùi Quyết."

Ôn Hành Tố: "Yêu Yêu có diệu kế gì không?"

"Có." Phùng Vận nhìn thẳng vào mắt hắn. "Chính là ta."

"Muội..."

Phùng Vận đứng dậy: "Ta có thể bắt chước nét chữ của tướng quân."

Sự kinh ngạc trong mắt Ôn Hành Tố không giấu nổi nữa. Ngay cả người luôn đoan chính như hắn cũng không khỏi để lộ vẻ thất thố.

Phùng Vận khẽ mỉm cười.

Nàng không thể nói với Ôn Hành Tố rằng, trong những đêm dài cô quạnh vô tận kia, nàng đã từng tỉ mỉ đối chiếu từng nét chữ của Bùi Quyết để viết theo, chỉ để g.i.ế.t thời gian.

Không vì mục đích gì, chỉ là quá mức nhàm chán.

Nàng chưa từng nói với ai, mỗi lần viết xong lại lập tức tiêu hủy, chưa bao giờ để lại dấu vết.

"Muội có chắc chắn không?" Ôn Hành Tố biết nàng thông minh, nhưng vẫn khó lòng tin tưởng.

Nàng mới quen biết Bùi Quyết được bao lâu?

Muốn bắt chước bút tích một người, nếu không có thời gian dài tiếp xúc và nghiên cứu thì rất khó làm được.

"Một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng."

Hắn nhắc nhở nàng, không thể qua loa.

Phùng Vận chỉ mỉm cười, xoay người vào phòng, lấy ra một công văn của Bùi Quyết, sau đó xắn tay áo, mài mực, ngay trước mặt Ôn Hành Tố viết một bức thư tay.

"Đặng Quang có dị tâm, sau khi ta rời đi, nếu thành Tịnh Châu có biến, có thể để Ôn tướng quân cầm thư tay này tìm Công Đạo An, Hầu Khải, Quách Trung Hữu, Ngu Mạnh Như, Thương Bảo Điền khởi sự đoạt thành. Những người trên đều là tâm phúc của ta, có thể tin tưởng."

Ôn Hành Tố cầm lấy bức thư đối chiếu, ánh mắt lập tức biến đổi.

Không chỉ nét chữ giống nhau.

Trong bức thư tay, Phùng Vận kín đáo miêu tả vài phó tướng và tham tướng trong quân Cam Hạc là "huynh đệ mà ta có thể tin tưởng", có thể nói đây là một ý nghĩ cực kỳ tinh tế.

Những người này tự cho rằng mình được Bùi Quyết coi trọng, chỉ cần nghe lệnh bắt giữ Đặng Quang, nhất định sẽ được trọng dụng. Ai lại không nhiệt huyết sôi trào, sẵn sàng vì tướng quân mà tận trung?

Phùng Vận từ trước tới giờ chưa từng làm qua việc như vậy, nên có chút kích động, đôi mắt sáng long lanh.

"Đại huynh, việc này không nên trì hoãn."

Ôn Hành Tố biết Phùng Vận nói rất có lý.

Nhưng làm như vậy, nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều, nhất là sau khi hắn rời đi, ai sẽ bảo vệ Phùng Vận?

"Đại huynh không muốn để muội rơi vào nguy hiểm..."

Phùng Vận lắc đầu, "Nguy hiểm cũng chính là cơ hội. Đợi khi tướng quân trở về, biết đại huynh đã giải quyết được mớ bòng bong ở thành Tịnh Châu, nhất định sẽ nhìn đại huynh bằng con mắt khác."

Ôn Hành Tố trầm ngâm nhìn nàng, "Yêu Yêu không cần làm như vậy."

Dù Phùng Vận có làm gì hay không, Bùi Quyết đối với nàng vẫn sẽ không thay đổi. Điều Phùng Vận muốn là Bùi Quyết nhìn đại huynh nàng bằng con mắt khác.

Đó cũng là mong muốn bấy lâu của nàng, hy vọng Ôn Hành Tố có thể đồng lòng với nàng.

"Đại huynh có cách rời khỏi biệt viện, đúng không?"

Ôn Hành Tố im lặng.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Ta cùng Yêu Yêu đồng cam cộng khổ."

Phùng Vận nắm lấy hai tay hắn, siết chặt, "Huynh tốt của ta, ta cũng vậy... Huynh cứ yên tâm làm đại sự, biệt viện hành doanh ở đây có ta, huynh không cần lo lắng."

Ôn Hành Tố hít sâu một hơi.

Đứng dậy, hắn vỗ mạnh lên vai Phùng Vận.

Nhưng với Phùng Vận mà nói, như vậy vẫn là chưa đủ...

Kiếp trước từng đánh mất đại huynh, nàng sợ hơn ai hết.

Nàng giơ tay ôm lấy Ôn Hành Tố thật chặt, đầu tựa vào n.g.ự.c hắn, trong mắt ẩn hiện nụ cười mơ hồ như sương khói.

Vừa an ủi hắn, cũng như an ủi chính mình.

"Sẽ không sao đâu. Đại huynh, chúng ta nhất định sẽ không sao."

Đôi mắt Ôn Hành Tố phiếm đỏ, hắn ôm c.h.ặ.t lấy nàng, lòng ngập tràn cảm xúc, mọi tâm tư hoàn toàn vỡ vụn.

Nữ lang trong vòng tay này, hắn nguyện vì nàng mà liều mạng, sao còn sợ hiểm nguy?

---

Canh tư.

Đám quân canh ngoài viện đang lúc mệt mỏi nhất, Phùng Vận gây sự ở tường trước sân, còn Ôn Hành Tố thì lặng lẽ dẫn người rời khỏi từ hậu viện.

Chờ hắn đi rồi, Phùng Vận liền dẫn số hộ vệ còn lại bày bố phòng ngự trong sân.

Nàng đặt thùng nước, đinh ngầm ở các góc dễ leo trèo, hộ vệ tuần đêm thì ẩn mình sau bức tường cao. Sỏi đá trong sân đều được gom vào sọt tre, đặt trên tường để dễ ném xuống...

Toàn bộ biệt viện hành doanh đều được bố trí đầy rẫy các loại bẫy mà nàng có thể nghĩ ra. Tất cả mọi người, kể cả các nha hoàn đều mang theo vũ khí.

Cánh cửa sắt của biệt viện vô cùng kiên cố, có thể làm chướng ngại phòng thủ. Phùng Vận lại bảo mấy thị vệ khiêng thêm một tảng đá lớn chặn cửa...

Phùng Vận bận rộn tới mức không còn tâm trí để nghĩ tới Tiêu Dung.

Cho đến khi nghe thấy tiếng sụt sịt khe khẽ.

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:49:02

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :