{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 302

Trường Môn Hảo Tế Yêu

Tú Cẩm 1351 Chữ 11/03/2025 20:49:02

Nàng ta không khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Những giọt lệ lăn dài trên má, trượt xuống khóe môi, nàng ta cũng chẳng buồn lau đi. Một mình co rúm trong góc phòng, không còn là Trưởng công chúa cao quý của nước Tề nữa, mà chỉ là một kẻ tù nhân đáng thương, bất lực.

Giữa trại địch không người thân thích, Ôn Hành Tố là người duy nhất quan tâm đến nàng ta. So với bất kỳ ai, Tiêu Dung càng lo lắng hắn gặp chuyện không may hơn cả. Có lẽ chính nước mắt của nàng ta trong tình cảnh này đã chạm đến lòng người, đến nỗi Tiểu Mãn cũng không nỡ nhìn thêm nữa.

“Nữ lang, cổ tay của Trưởng công chúa bầm tím hết rồi, có cần…”

Phùng Vận liếc nhìn Tiêu Dung, cau mày.

“Thả ra đi.”

Tiểu Mãn vâng lời, cúi người gỡ dây thừng trói tay Tiêu Dung ra, để nàng ta có thể cử động một chút. Nào ngờ Tiêu Dung lại càng khóc dữ dội hơn, từ lặng lẽ chuyển thành nức nở nghẹn ngào, đôi mắt đong đầy oán hận, trông đến là đáng thương.

Phùng Vận ngoảnh đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói:

“Khóc nữa thì ta nhét giẻ vào miệng ngươi đấy.”

Tiêu Dung cắn môi nhìn nàng, nước mắt cứ thế tuôn trào.

“Phùng thị A Vận.” Nàng ta bỗng mở lời, “Chuyện trước kia… ta xin lỗi.”

Phùng Vận bật cười khẩy, chẳng buồn quay đầu lại:

“Ta không để tâm, cũng không chấp nhận.”

Tiêu Dung cụp mắt, khẽ hỏi:

“Vừa rồi, vì sao ngươi thà c.h.ế.t cũng không giao ta cho quân phản loạn?”

Phùng Vận liếc nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một chút.

Chẳng trách lại bị Phùng Doanh lừa như kẻ ngốc.

Quá đơn thuần, quá ngây thơ, dễ cảm động và dễ tin người đến thế.

Phùng Vận cười lạnh:

“Bởi vì nếu phải c.h.ế.t, thì ngươi cũng nên c.h.ế.t trong tay ta.”

Tiêu Dung cắn môi, đưa tay lau nước mắt.

“Ta biết ngươi không phải người như vậy.”

Nàng ta cũng chẳng rõ tại sao mình lại nghĩ thế, chỉ cảm thấy Phùng Vận không muốn giao nàng ta cho quân phản loạn, thậm chí chẳng ngại đối đầu với Đặng Quang, thực chất là đang bảo vệ nàng ta...

Rơi vào tay Phùng Vận, ít nhất nàng ta vẫn còn có cái ăn cái uống, cũng không ai làm nhục nàng ta... Phải, nàng ta đã không còn coi mấy cái tát đó là nỗi nhục nữa. Bởi nàng ta biết, một nữ phạm nhân rơi vào trại địch sẽ phải đối mặt với những điều tàn khốc hơn rất nhiều.

Phùng thị A Vận, thực ra chưa từng muốn hại nàng ta.

“Ta không phải vì ngươi bảo vệ ta mà mới muốn xin lỗi.” Tiêu Dung nghẹn ngào nói, “Những ngày qua, ta bị giam cầm, đã nghĩ rất nhiều... Trước kia, ta thật đáng hận.”

Đau khổ vốn có thể thấu hiểu lẫn nhau.

Trước đây bọn họ đối xử với Phùng Vận quá tàn nhẫn.

“Phùng thị A Vận, ngươi tha thứ cho ta đi.”

Phùng Vận cười lạnh một tiếng, không buồn để ý tới nàng ta.

Nàng sống qua hai kiếp mới hiểu ra rằng, những lời vô dụng như thế chẳng có chút ý nghĩa nào.

Điều quan trọng nhất lúc này là phải giữ được sân viện này, mang theo đám người kia mà sống sót.

Nàng quay người rời đi, chẳng buồn nhìn Tiêu Dung thêm lần nào nữa.

Trong gió đêm, tà áo khẽ lay động, bóng lưng thẳng tắp, trông lạnh lùng vô tình như thể được đúc từ sắt thép vậy.

Đêm nay tối đen như mực, Phùng Vận cũng không chợp mắt suốt đêm.

Trời sáng rồi, mà vẫn chẳng có tin tức gì từ Diệp Sấm và đội cấm vệ doanh, cũng không thấy Ôn Hành Tố trở về. Quân canh giữ mà Đặng Quang bố trí vẫn đi đi lại lại ngoài tường, ánh mắt hằn học như hổ rình mồi...

Biệt quán trong hành doanh im ắng mà căng thẳng.

Còn bên trong thành Tịnh Châu, tình thế càng thêm rối ren, lòng người hoang mang lo lắng.

Cửa thành đóng chặt, bốn phía phong tỏa, dân chúng không dám ra ngoài, chỉ biết co cụm trong nhà cùng người già trẻ nhỏ, thấp thỏm chờ đợi cuộc chiến kết thúc.

Vào lúc giữa trưa, Phùng Vận sai người chuẩn bị chút đồ ăn để chiêu đãi đám thị vệ và binh sĩ canh giữ biệt viện.

Những người này không hoàn toàn là do Ôn Hành Tố và Bùi Quyết sắp xếp ở lại, mà còn có một số người hôm qua được Phù Dương Cửu dẫn đến, thêm vào đó là vài người đã trở mặt ngay tại chỗ để bảo vệ nàng...

Phùng Vận tin rằng bọn họ đều trung thành với Bùi Quyết, nên trong tình huống như vậy mới chọn đứng về phía nàng thay vì nghe theo mệnh lệnh của Đặng Quang. Vì thế, nàng đối đãi với họ như người nhà.

Tiệc cưới hôm qua chuẩn bị sẵn còn chưa kịp ăn hết, may mắn vẫn có thể hâm nóng lại trên bếp, nàng liền sai người mang ra.

“Ăn tiệc mừng thôi nào.”

Có người đùa vui.

Mọi người cười nói rộn ràng, chẳng ai ngờ mình bị giam giữ mà còn có thể ăn uống thịnh soạn như vậy, đúng là có phúc lớn.

Vừa cười vừa nói, Tiểu Mãn đột nhiên bật khóc.

Phùng Vận liếc nhìn nàng một cái, không trách mắng.

Đêm qua, chẳng ai có thể yên lòng được.

Một tiểu cô nương như Tiểu Mãn, nắm c.h.ặ.t con d.a.o trong tay, đứng canh gác khắp nơi, trong lòng hẳn đã căng thẳng đến cùng cực. Khóc được thì tốt, khóc xong sẽ nhẹ lòng hơn.

Không khí trầm xuống đôi chút, Phùng Vận cười cười an ủi mọi người, sau đó bước đến bên Phù Dương Cửu.

“Khẩu vị có hợp không?”

Phù Dương Cửu vẫn giữ vẻ phong lưu thoải mái thường ngày, trên mặt không hề lộ chút căng thẳng nào, cười híp mắt nói:

“Tối qua không kịp uống rượu mừng của Vọng Chi, hôm nay rốt cuộc cũng được ăn bù, nhưng lại chẳng thấy Vọng Chi đâu. Hôm qua động phòng không thành, nếu hôm nay động phòng mà vẫn chẳng thấy Vọng Chi thì... khụ... không biết đến khi nào mới động phòng được đây...”

Phùng Vận: …

Cái tính bông đùa của Phù Dương Cửu, ngay lúc này cũng không chừa.

Nàng khẽ mỉm cười, không đáp lại.

Phù Dương Cửu nhìn nàng, một nữ lang trầm tĩnh ít nói, bỗng nghĩ đến Bùi Quyết, lại ngửa đầu nhìn lên bầu trời mà lắc đầu than thở:

“Ngươi nói xem, Đặng Quang… đang yên đang lành, sao nói phản là phản ngay được thế?”

Phùng Vận đáp: “Lợi ích đủ lớn thì người ta không còn là người nữa.”

Phù Dương Cửu nhìn nàng thêm một lát, ánh mắt sắc bén.

Một nữ lang trẻ như vậy mà lại nói ra những lời này, sao nghe có vẻ không hợp chút nào.

Hắn nghiêm túc hỏi: “Sao tẩu tẩu không có vẻ gì là lo lắng vậy?”

Phùng Vận không muốn nói rằng lúc sợ nhất mồ hôi nàng đã thấm ướt cả xiêm y, chỉ khẽ cười nhạt:

“Ta cũng lo lắm chứ. Sợ đến mức suýt c.h.ế.t rồi đây.”

Phù Dương Cửu chẳng nhìn ra chút gì gọi là sợ hãi trên mặt nàng.

Hai người vừa ngồi đối diện vừa dùng bữa, Phù Dương Cửu thầm nhận ra Phùng Vận rất khác biệt. Nàng có phong thái và lễ nghi của tiểu thư danh môn, nhưng lại chẳng hề kiêu kỳ ngạo mạn, mà là một nữ lang dịu dàng, dễ gần.

Bùi Vọng Chi à, ngươi đúng là có phúc đấy.

Vừa ăn xong thì ngoài viện bỗng vang lên tiếng huyên náo.

Quan Kỳ – thân tín của Ôn Hành Tố – trở về.

Trên lưng ngựa, toàn thân hắn đẫm m.á.u, ngay cả tóc cũng bị nhuộm đỏ đến khô cứng. Hắn đứng ngoài tường viện lớn tiếng hô lên:

“Nữ lang, đại hỷ!”

~~~~~~~~~

Bùi Quyết: Nghe nói thê tử của ta ôm ôm ấp ấp với đại huynh ta à?

~~~~~~~~~

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:49:02

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :