Phùng Vận lắc đầu, “Không ngủ được.”
Ôn Hành Tố khẽ mỉm cười, “Có đại huynh ở đây.”
Có hắn, sẽ không ai có thể làm hại nàng.
Khóe môi Phùng Vận nhẹ nhàng nhếch lên, nàng cười nhạt, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Bốn mắt chạm nhau.
Trong đôi mắt của cả hai đều vằn tơ m.á.u.
Phùng Vận dịu giọng, “Đại huynh không cần lo cho ta. Hiện tại Đặng Quang sẽ không lấy mạng huynh muội chúng ta. Việc của chúng ta là toàn lực trấn giữ nơi này, chờ Đại tướng quân trở về.”
Nhìn nàng điềm nhiên như vậy, lòng Ôn Hành Tố cũng dần yên ổn hơn.
“Đặng Quang tin chắc Đại tướng quân không thể hồi thành, nên mới tạm thời nhượng bộ. Nhưng y có thể đánh cược, còn chúng ta thì không thể đặt toàn bộ hy vọng vào Đại tướng quân. Muội hiểu không, Yêu Yêu?”
Phùng Vận đương nhiên hiểu.
Bọn họ phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, Bùi Quyết chiến tử.
Nếu như Bùi Quyết không thể trở về thì sao?
Phùng Vận tĩnh lặng như nước, không để lộ cảm xúc.
“Nếu theo đại huynh, phía sau Đặng Quang là ai? Y quy phục Tiêu Trình, hay còn kẻ khác đứng sau thao túng?”
Ôn Hành Tố lắc đầu, “Không giống thủ đoạn của Tiêu Trình.”
Phùng Vận hỏi, “Vì sao?”
Ôn Hành Tố đáp, “Thứ nhất, Tiêu Trình là chủ quân của nước Tề, tất nhiên sẽ có sự dè chừng đối với kẻ quy hàng. Những lợi ích hắn có thể trao cho Đặng Quang không đủ để khiến Đặng Quang phản bội Bùi Quyết. Thứ hai…”
Hắn ngừng lại một thoáng, cân nhắc trên phương diện chiến lược quân sự, rồi nói tiếp:
“Nếu Đặng Quang thực sự muốn phối hợp với quân Tề, tại sao không nhân cơ hội mở cổng thành, thả cầu treo, để đại quân Tề ào vào xâm lấn? Mà phải đợi đến lúc Đại tướng quân giao chiến với quân Tề mới hành động?”
Phùng Vận mỉm cười.
“Lời đại huynh nói rất đúng. Đặng Quang chỉ muốn ngồi chờ thời cơ. Y muốn quyền, muốn lợi, muốn người… Cuối cùng, còn muốn một danh tiếng tốt. Một nước cờ thật khéo.”
Bùi Quyết c.h.ế.t đi, cũng là c.h.ế.t trong tay quân Tề.
Còn y làm gì? Y chỉ đơn thuần không mở cổng thành mà thôi, cũng có thể xem là vì đại cục mà cân nhắc.
Nếu Đặng Quang quyết tử thủ thành Tịnh Châu, rất có thể y sẽ còn lập công lớn.
Ôn Hành Tố gật đầu, “Ắt hẳn có kẻ dùng lợi ích dụ dỗ y…”
Chỉ cần lợi ích đủ lớn, sẽ có người dám mạo hiểm.
Khóe môi Phùng Vận khẽ cong, nàng nói ra ba chữ, “Lý Tông Huấn.”
Ôn Hành Tố gật đầu, sắc mặt hiện lên vẻ trầm lạnh hiếm thấy.
“Chúng ta đã rơi vào vòng xoáy tranh đấu nội bộ của nước Tấn.”
“Đây chính là điều ta muốn thấy.” Phùng Vận nhìn thẳng vào Ôn Hành Tố, trong mắt lóe lên tia sáng yếu ớt nhưng kiên định.
Nàng chưa từng che giấu gì trước Ôn Hành Tố, kể cả tham vọng của chính mình.
“Người ta tín phục chưa bao giờ là quân chủ nước Tấn. Nếu nước Tấn loạn, chẳng phải càng hợp ý ta sao?”
“Yêu Yêu…”
Một bàn tay đưa qua, Ôn Hành Tố nắm lấy tay nàng.
Đôi tay ấy mảnh mai đến mức chỉ cần hơi dùng lực đã có thể bẻ gãy, nhưng một nữ lang như nàng, sao có thể mang trong mình sức mạnh lớn đến thế, còn dám làm những điều mà nam nhân cũng không dám?
Trên người Phùng Vận có quá nhiều điều mà Ôn Hành Tố không thể hiểu.
Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí cảm thấy…
Hắn không nhận ra Phùng Vận trước mắt mình.
Đây không phải là Yêu Yêu yếu đuối, cần được hắn bảo vệ mà hắn từng quen biết.
“Bây giờ muội mạnh mẽ đến mức… khiến đại huynh đau lòng.”
Giọng Ôn Hành Tố nghẹn lại.
Một thiếu nữ mười bảy tuổi, không nên phải gánh chịu những khổ đau này.
“Đừng sợ, dù có phải c.h.ế.t, đại huynh nhất định sẽ bảo vệ muội chu toàn.”
Phùng Vận siết lấy tay hắn, hai bàn tay đan vào nhau, một dòng ấm áp lan khắp toàn thân.
Nàng nhìn đại huynh, khẽ cười.
Đó là nụ cười mà một thiếu nữ mười bảy tuổi nên có, rực rỡ và dịu dàng.
“Ta tin đại huynh.”
Lại nói: "Nhưng ta cũng không sợ c.h.ế.t."
Ôn Hành Tố khẽ gọi: "Yêu Yêu..."
Mỗi lần Phùng Vận nhắc đến chữ "c.h.ế.t" với vẻ thản nhiên, không chút bận tâm, mỗi lần nàng nhìn hắn bằng ánh mắt dửng dưng ấy, lòng hắn lại như bị đập mạnh, nghẹt thở đến khó chịu.
Hắn có thể cảm nhận được...
Yêu Yêu đã trải qua rất nhiều chuyện.
Ở nơi hắn không biết, nàng đã chịu đựng vô số gian truân.
Lúc đầu, hắn cứ nghĩ tất cả khổ đau của nàng đều do Bùi Quyết mang đến, vì nàng đã trải qua bao đày đọa trong doanh trại quân Tấn.
Nhưng những ngày gần đây, khi cùng nàng sớm tối ở bên, hắn lại thấy hoàn toàn khác.
Đám người của Diệp Sấm đối với nàng vô cùng kính trọng, Đại Mãn, Tiểu Mãn cũng chăm sóc nàng rất chu đáo.
Dù là Bùi Quyết...
Chiến thần lãnh khốc vô song của quân Tấn, đứng trước Phùng Vận cũng không thể bày ra khí thế áp đảo. Nói rằng hắn đã từng bắt nạt Yêu Yêu, xem ra cũng không giống.
Vậy rốt cuộc Yêu Yêu đã trải qua điều gì, đã phải chịu những đau khổ nào, để đến mức thỉnh thoảng lại lộ ra ánh mắt ngập tràn hận thù, thậm chí có cả sự dửng dưng như thể chẳng còn vướng bận gì với thế gian này?
Để đến mức thay đổi đến không còn giống con người trước kia?
Hắn nghĩ không ra.
Nhưng Phùng Vận lại chẳng hề để tâm đến những suy nghĩ của hắn.
"Đại huynh nói, nếu tướng quân tử trận, chúng ta phải làm sao để phá vây tìm đường sống?"
Ôn Hành Tố sững người.
Bốn chữ "tướng quân tử trận", nàng nói ra bằng giọng điệu bình thản, không gợn chút cảm xúc.
Đó chính là phu quân mà nàng vừa bái đường thành thân mấy canh giờ trước...
Ôn Hành Tố nhíu mày, bất giác hít sâu một hơi.
"Đợi đến canh tư. Nếu Diệp Sấm không quay về, mà tướng quân vẫn bặt vô âm tín, chúng ta nên sớm tính đường lui..."
Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt trầm xuống, mang theo chút giá lạnh của đêm tối, khẽ nói:
"Canh tư, lính gác sẽ mỏi mệt, lơ là. Ta sẽ dẫn người đánh lạc hướng bọn chúng, để Thân Đồ Quỳnh và Dương Kỳ đưa muội cùng A Dung rời đi từ hậu viện. Chỉ cần ra khỏi thành, sẽ không còn gì đáng lo nữa."
Ra khỏi thành, bất kể rơi vào tay quân Tề hay quân Bắc Ung, Phùng Vận cũng có thể an toàn...
Chỉ có Đặng Quang là biến số thật sự đáng lo ngại.
"Ta không nghĩ vậy." Phùng Vận cất giọng bình thản, "Phá vòng vây mà đi chính là liều mạng, cố thủ tại đây cũng là liều mạng. Ít nhất, chúng ta phải chọn cách nào dễ được ứng cứu nhất."
Bùi Quyết nhất định sẽ quay lại tìm nàng.
Một khi rời khỏi đây, sẽ chỉ khiến việc ứng cứu của hắn thêm khó khăn.
Ôn Hành Tố há miệng, định nói nàng đừng đặt quá nhiều kỳ vọng vào Bùi Quyết. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nàng, hắn lại nuốt xuống.
"Được. Muội hãy đóng c.h.ặ.t cửa sổ, bất kể bên ngoài có động tĩnh gì, cũng đừng ra ngoài nhìn."
"Đại huynh, vì sao chúng ta không chủ động tấn công?" Phùng Vận nhìn chằm chằm vào Ôn Hành Tố.