{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 297

Trường Môn Hảo Tế Yêu

Tú Cẩm 1262 Chữ 06/03/2025 22:30:14

Đặng Quang dừng lại trước cổng.

Phùng Vận đang định cho xe ngựa đi vào từ cửa hông, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn.

"Khoan đã!"

Nàng thản nhiên vén rèm lên, ánh mắt rơi xuống người đối diện.

"Đặng tướng quân còn điều gì chỉ giáo?"

Đặng Quang thúc ngựa tiến lên.

Còn cách một trượng, Diệp Sấm đã rút đao ngang lưng, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn y chằm chằm.

Đặng Quang cười lạnh, ghìm cương, ôm quyền hành lễ với Phùng Vận.

"Phiền nữ lang giao con tin cho ta xử lý."

Phùng Vận khẽ cười.

Nghĩ cũng thật đẹp.

Hai quân giao chiến, nàng tiến có thể dùng Tiêu Dung bảo toàn mạng sống, lui có thể lấy Tiêu Dung uy h.i.ế.p Tiêu Trình, thu lợi lớn hơn. Một con cờ lợi hại như vậy, dựa vào đâu mà nàng phải dâng hai tay cho người khác? Huống hồ, nàng còn chưa điều tra rõ ràng ai mới thực sự đứng sau lưng Đặng Quang.

"Đặng tướng quân, thứ cho ta không thể tuân mệnh."

Giọng nàng rất chậm, rất nhẹ, thậm chí còn có vài phần dịu dàng.

"Ta và Trưởng công chúa là tri giao từ nhỏ, mạng của nàng ấy cũng như mạng của ta. Ta sao có thể bỏ mặc nàng ấy không lo?"

Tiêu Dung khẽ động đậy hai tay, môi hơi mấp máy, nhìn nàng nhưng không lên tiếng.

Đặng Quang nhìn thấy cảnh ấy.

Mỹ nhân trong rèm, yếu ớt đáng thương.

Y đột nhiên bật cười.

"Nữ lang, ngoan ngoãn nghe lời vẫn tốt hơn."

Phùng Vận đáp: "Đặng tướng quân định cưỡng ép người khác sao?"

Đặng Quang nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của nàng, khóe môi giật giật, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh như dã thú.

"Cho dù ta có cưỡng ép ngươi, thì sao?"

Ngón tay Phùng Vận hơi siết c.h.ặ.t rèm xe, nhìn Đặng Quang một cái, rồi lại liếc thấy binh sĩ Bắc Ung ngày càng nhiều tiến về phía này, bỗng nhiên bật cười.

"Chỉ bằng ngươi cũng xứng?"

Sắc mặt Đặng Quang trầm xuống, chợt nghe Phùng Vận hạ giọng.

"Các vị …"

Tiếng nói đột ngột cao vút, vang vọng giữa không gian.

Nàng ngồi ngay ngắn trong xe, không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua binh sĩ phía sau Đặng Quang.

"Ta chỉ là nữ tử nhỏ bé, c.h.ế.t đi cũng chẳng đáng kể, nhưng các ngươi là những chiến sĩ theo sát Đại tướng quân, cùng vào sinh ra tử. Các ngươi lấy gì để đảm bảo rằng Đại tướng quân sẽ không đánh về Tịnh Châu, c.h.é.m g.i.ế.t phản tướng ngay dưới vó ngựa?"

165- Thề cùng sống c.h.ế.t.

Câu này không chỉ nói với binh sĩ của Đặng Quang, mà còn dành cho những lính thủ thành Bắc Ung chưa rõ chân tướng.

Con người có tâm lý bầy đàn, nhưng cũng có suy nghĩ riêng.

Nàng nói từng chữ đều đầy khí thế chính nghĩa, cược vào uy danh lâu năm của Bùi Quyết trong quân đội. Danh hiệu "Diêm La Đại tướng quân" không phải hữu danh vô thực, làm lính dưới trướng Bùi Quyết, ai mà không sợ hắn?

Hiện tại Bùi Quyết có thể không ở đây, nhưng uy danh của hắn vẫn còn.

Nếu không làm được gì khác, thì chí ít cũng có thể lột trần lớp vỏ bọc của Đặng Quang, để mọi người thấy rõ y chỉ là một tên phản tướng, rồi tự cân nhắc xem có đáng theo hắn không.

"Tổng soái Quân Cam Hạc - Đặng Quang phản nghịch! Binh sĩ Bắc Ung nếu nghe được, tất phải tru sát phản đảng, để lập quân uy. Sau này, Đại tướng quân ắt trọng thưởng. Bằng không, tất cả sẽ bị xử chung tội phản tặc! Các ngươi có bao nhiêu cái đầu đủ c.h.é.m đây?"

Đặng Quang không ngờ nữ lang vừa rồi còn nhún nhường, thận trọng, bỗng chốc đã biến sắc…

Y thấy có vài binh lính gần đó chạy tới xem tình hình, bèn đưa tay lên chuôi đao, dữ tợn quát:

"Nữ lang đây là tự chuốc lấy nhục sao?"

"Hay lắm." Phùng Vận cười lạnh, "Đặng tướng quân đã không cần thể diện, thì ta cũng chẳng cần nể mặt ngươi."

Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên lấy từ trong xe một chiếc loa nhỏ, hướng về con phố vắng trong đêm tối, cất cao giọng:

"Tổng soái Quân Cam Hạc - Đặng Quang phản nghịch! Binh sĩ Bắc Ung nếu nghe được, tất phải tru sát phản đảng, để lập quân uy. Vì Đại tướng quân quét sạch cửa ngõ, nhất định được trọng thưởng! Bằng không, sẽ bị xử chung tội phản tặc!"

"Tổng soái Quân Cam Hạc - Đặng Quang phản nghịch! Binh sĩ Bắc Ung nếu nghe được…"

Tiếng hô lặp đi lặp lại, người người xôn xao.

Tiếng bước chân từ xa truyền đến, ngày càng dày đặc.

Đặng Quang giận dữ, rút đao chỉ thẳng vào Phùng Vận.

"Vốn định chừa cho nữ lang một con đường sống, nhưng nếu ngươi đã không cần, vậy thì đừng trách bản tướng vô tình. Người đâu!"

Y vung tay, giận dữ quát lớn:

"Bắt lấy yêu nữ mê hoặc Đại tướng quân, làm chậm trễ chiến sự!"

Đến nước này, y vẫn còn muốn đổ tội cho nàng.

Mà tội danh gán cho nữ nhân, trước nay không gì khác ngoài sự nhục mạ.

Phùng Vận bật cười vang, giọng nói trong trẻo mà sắc bén:

"Điều Đặng tướng quân căm hận nhất, chính là người ta mê hoặc... không phải ngươi, cũng vĩnh viễn không thể là ngươi."

Tự tin vô song, cuồng ngạo không ai sánh kịp. Gương mặt diễm lệ của nàng tựa hồ tỏa ra ánh sáng chói lòa, giống như một cái tát giáng mạnh vào mặt Đặng Quang.

Gò má Đặng Quang thoáng đỏ, y giận đến mức nói năng lộn xộn.

"Tiện nhân vô sỉ! Các huynh đệ, lên!"

Sắc mặt Phùng Vận trầm xuống: "Diệp Sấm nghe lệnh."

Diệp Sấm lập tức đáp: "Có thuộc hạ!"

Phùng Vận cất giọng dõng dạc: "Bắt lấy kẻ phản bội, chờ Đại tướng quân trở về xử trí!"

"Tuân lệnh!"

Nàng không hề tỏ ra yếu thế, trực tiếp đối đầu với Đặng Quang. Chuyện xảy ra quá đột ngột, ngay cả những binh sĩ dưới trướng Đặng Quang cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý phải trở mặt với phu nhân của Đại tướng quân. Trong khoảnh khắc, bọn họ do dự.

Phùng Vận đã đặt cược đúng.

Ảnh hưởng của Bùi Quyết trong Bắc Ung quân đã khắc sâu tận xương tủy.

Diệp Sấm cùng thuộc hạ trừng mắt nhìn địch, đồng loạt hô lớn:

"Bắt lấy kẻ phản bội!"

"Bắt lấy kẻ phản bội!"

Tiếng hô tựa sóng thần gào thét, chấn động đất trời.

Đám thân binh và hộ vệ quanh Đặng Quang thấy tình hình bất ổn, không dám để tiếng hô tiếp tục làm lung lay lòng quân, lập tức rút đao xông lên.

Tiếng binh khí va chạm vang dội, xung quanh cỗ xe ngựa chiến đấu diễn ra kịch liệt.

Diệp Sấm ngoái đầu lại: "Ôn tướng quân, hộ tống phu nhân rời đi trước!"

Phùng Vận vẫn ngồi vững vàng, không nhúc nhích: "Không đi được nữa rồi."

Ôn Hành Tố đứng thẳng trước xe ngựa, ra hiệu cho thị vệ tiến lên hỗ trợ Diệp Sấm, đồng thời rút ra thanh Trảm Giao.

Hắn không mặc chiến giáp, tay ngang đao, trầm mặc quan sát cục diện trước mắt.

"Diệp thị vệ," Ôn Hành Tố trầm giọng nói, "Ngươi dẫn tinh binh thị vệ doanh phá vòng vây, báo tin cho Đại tướng quân. Ta sẽ yểm trợ các ngươi."

Toàn bộ Tịnh Châu đều nằm trong tay Đặng Quang, bọn họ chẳng khác nào chim trong lồng.

Sưu Tầm, 06/03/2025 22:30:14

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :