{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 298

Trường Môn Hảo Tế Yêu

Tú Cẩm 1340 Chữ 06/03/2025 22:30:14

Chưa bàn đến ý đồ của Đặng Quang hay chuyện sống c.h.ế.t của đám người này, chỉ riêng việc Bùi Quyết hoàn toàn không hay biết phía sau có một mũi tên lạnh lẽo đang nhắm vào mình, tình thế đã vô cùng nguy hiểm.

Ôn Hành Tố quyết định đánh cược một phen.

"Nếu không phá vòng vây đi cầu viện, tất cả đều phải c.h.ế.t."

Diệp Sấm hiểu ý hắn, tay nắm c.h.ặ.t đốc đao, đôi mắt đỏ ngầu.

"Ôn tướng quân, bảo trọng!"

Ôn Hành Tố lạnh lùng nói: "Không cần nhiều lời, đi mau!"

Diệp Sấm đáp lại bằng một tiếng gầm vang: "Thị vệ doanh, theo ta phá vòng vây!"

Ôn Hành Tố giơ cao đao Trảm Giao, trầm giọng quát lớn: "G.i.ế.t!"

Tiếng đao kiếm va chạm lập tức vang vọng bên tai, thảm thiết rền trời.

Diệp Sấm dưới sự yểm trợ của Ôn Hành Tố nhanh chóng mở ra một con đường m.á.u, dẫn thị vệ doanh biến mất nơi đầu phố, giục ngựa lao đi.

Đặng Quang quệt một vệt m.á.u trên mặt, quát lớn: "Đuổi theo!"

Y vừa phân quân truy kích, bên kia Phùng Vận đã được thân binh của Ôn Hành Tố bảo vệ, lùi về phía cổng biệt viện.

Nàng ngước nhìn dải lụa đỏ treo lên từ ngày đại hôn, dưới chân là thảm đỏ trải dài, một tay lôi theo Tiêu Dung bị trói c.h.ặ.t hai tay.

"Đi!"

Ánh lửa bập bùng, phản chiếu từng nhát đao c.h.é.m g.i.ế.t.

Đêm tối nặng nề, sát khí ngập tràn.

Ôn Hành Tố cầm đao đứng sừng sững, đôi mắt lạnh lùng phản chiếu ánh lửa dưới mái hiên.

"Phá Lỗ tướng quân Ôn Hành Tố, phụng lệnh Đại tướng quân, truy bắt phản tướng Đặng Quang. Kẻ thuận theo ta, sẽ quy dưới trướng ta, trung thành vì Đại tướng quân. Kẻ chống lại, g.i.ế.t không tha."

Danh tiếng của Ôn Hành Tố không kém gì Đặng Quang.

Trong quân Bắc Ung, không ai không biết đến Ninh Viễn tướng quân Ôn Hành Tố lừng lẫy của Tề quân. Ngay khi hắn bị bắt, quân doanh còn dậy sóng một phen.

Trong thành này, thân binh của Đặng Quang không quá ba ngàn.

Còn lại, suy cho cùng đều là binh mã của Bùi Quyết.

Lúc Bùi Quyết không có mặt, thiếu người dẫn dắt, bọn họ đành đi theo vị thống lĩnh trực tiếp là Đặng Quang.

Nhưng một khi có lựa chọn khác, sẽ có kẻ do dự hoặc thay đổi ý định.

Ôn Hành Tố giơ tay hô lớn.

Gần như ngay lập tức, có binh sĩ thủ thành chạy tới.

Phùng Vận nhìn thấy tình thế này, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Đến tận lúc này, nàng mới nhận ra sức ảnh hưởng của một vị thống soái đối với binh sĩ lớn đến nhường nào.

Khoảnh khắc khi đại huynh nàng đứng ra, khúc mắc trong lòng nàng dường như cũng được hóa giải.

Nhưng đối với Ôn Hành Tố, hắn không chỉ phải phá vòng vây để thông báo cho Bùi Quyết, mà còn phải bảo vệ an toàn cho Phùng Vận và Tiêu Dung. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ làm vậy...

Tiếng c.h.é.m g.i.ế.t vang vọng không dứt, Phùng Vận nhìn đám người này m.á.u đổ t.hịt rơi, đôi mắt đỏ như sắp nhỏ m.á.u...

Nàng không muốn thấy cảnh thương vong, nhưng lại không thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn thương vong tiếp diễn.

"Đặng Quang!!!"

Một tiếng quát trầm thấp bỗng vang lên từ cuối con phố dài.

Phùng Vận nhìn ra, chỉ thấy Phù Dương Cửu và một lão tướng mặc khôi giáp thúc ngựa chạy tới, phía sau dẫn theo hai mươi mấy binh sĩ, lớn tiếng hô vang.

"Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!"

Phù Dương Cửu chỉ là một y quan trong doanh trại, nhưng trong quân Bắc Ung, không ai không biết quan hệ giữa hắn và Bùi Quyết.

Sự xuất hiện của hắn mang đến một áp lực vô cùng lớn.

“Huynh đệ trong nhà, tại sao phải tàn sát lẫn nhau? Các ngươi điên rồi sao?”

Đặng Quang nhìn Phù Dương Cửu, gương mặt ngăm đen trầm xuống lạnh lẽo.

“Phùng cơ mê hoặc Đại tướng quân, khiến thời cơ chiến đấu bị trì hoãn, làm vô số tướng sĩ vô tội thương vong. Ôn Hành Tố là nội ứng của nước Tề, mưu đồ dẫn quân tạo phản. Phù Dương y quan, bản tướng đang thay Đại tướng quân thanh trừng môn hộ.”

Phù Dương Cửu cười lạnh: “Hoàn toàn là nói bậy.”

Hắn đảo mắt nhìn đám người đang giao chiến, chỉ vào Phùng Vận đang dựa lưng vào đại môn, lớn tiếng quát:

“Chư vị tướng sĩ nhìn cho rõ, đây là chính thê được Đại tướng quân cưới hỏi đàng hoàng. Các ngươi bất kính với phu nhân, tức là bất kính với Đại tướng quân. Các huynh đệ quân Bắc Ung, còn không mau bỏ vũ khí xuống?”

Đặng Quang nắm c.h.ặ.t chuôi đao, ánh mắt rét lạnh, cười nhạt.

“Phù Dương y quan không ở trong doanh cứu chữa thương binh, lại chạy tới đây can thiệp quân vụ, đúng là c.h.ó chõ mõm vào chuyện mèo, lo chuyện bao đồng.”

“Vậy còn ta thì sao?”

Bên cạnh Phù Dương Cửu là một lão tướng quân tên Quách Trung Hữu, giữ chức tham tướng trong quân Cam Hạc. Nhìn tình cảnh này, ông nghiến răng, lòng đau như cắt.

“Đặng tướng quân, ngươi nói lớn tiếng lên cho các huynh đệ nghe, ngươi muốn tạo phản sao?”

Đặng Quang nheo mắt: “Lão Quách, ngươi với ta từng là huynh đệ đồng sinh cộng tử, ngươi còn chưa hiểu ta sao?”

“Lão tử không có huynh đệ như ngươi.” Quách Trung Hữu giận dữ nghiến răng. Ông là người kỳ cựu trong quân Cam Hạc, dù chức vị không cao, nhưng thời gian nhập ngũ đã lâu, nhìn thấy quá nhiều cảnh đấu đá lẫn nhau, sớm đã thấu hiểu thế sự.

“Đặng Quang, chẳng lẽ ngươi quên trận chiến Vạn Tượng Lĩnh năm đó, Đại tướng quân đã kéo ngươi ra khỏi đống xác c.h.ế.t sao? Đại tướng quân đã cứu mạng ngươi, Đặng Quang!”

Đặng Quang lạnh nhạt nói: “Lão Quách, ta cũng từng chắn đao giúp ngươi.”

Quách Trung Hữu nghiến răng, giọng nói vang vọng.

“Ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa! Chắn đao thì sao chứ? Lão tử hôm nay trả lại mạng cho ngươi!”

Ông vừa nói xong liền định đ.â.m về phía mình. Phù Dương Cửu thấy vậy hoảng sợ, vội vàng ngăn cản, trán ướt đẫm mồ hôi, thật sự bất lực với đám võ tướng này.

“Quách tướng quân không thể manh động! Cứu phu nhân quan trọng hơn.”

Quách Trung Hữu lúc này mới lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn Đặng Quang, rồi chỉ vào đám tướng sĩ xung quanh.

“Các ngươi đều muốn làm tay sai cho kẻ ác, phản bội Đại tướng quân sao?”

Không ai trả lời ông.

Phùng Vận đẩy Tiểu Mãn đang chắn trước mặt mình ra, bước lên phía trước, khẽ vỗ tay hai cái.

“Quách tướng quân nói đúng. Làm tay sai cho hổ sói cũng còn có xương để gặm, nhưng các ngươi làm tất cả những chuyện này, chẳng qua chỉ là làm áo cưới cho kẻ khác mà thôi. Cuối cùng, tội danh phản bội Đại tướng quân, ai sẽ gánh chịu?”

“Đừng nghe ả ly gián!” Đặng Quang thấy có không ít người d.a.o động vì lời của Phùng Vận, lập tức trừng mắt nhìn Phù Dương Cửu và Quách Trung Hữu, quát lạnh:

“Đừng trách ta không nể tình huynh đệ. G.i.ế.t!”

Phù Dương Cửu lắc đầu, thở dài: “Đặng tướng quân, ngươi sẽ hối hận!”

Đặng Quang giơ cao cánh tay, vung đại đao: “Ta trung thành với Hoàng đế Đại Tấn, ai dám bất tuân?”

Thuộc hạ của hắn lập tức hô vang.

“Trung thành với bệ hạ, đi theo Đặng tướng quân!”

Ôn Hành Tố thấy Đặng Quang viện cớ trung quân để che đậy hành vi của mình, lập tức cảm thấy không ổn, ra hiệu cho Thân Đồ Quỳnh và Dương Kỳ nhanh chóng đưa Phùng Vận và Tiêu Dung vào biệt viện, sau đó lớn tiếng ra lệnh…

Sưu Tầm, 06/03/2025 22:30:14

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :