{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 296

Trường Môn Hảo Tế Yêu

Tú Cẩm 1333 Chữ 06/03/2025 22:30:14

"Đi."

Tiếng nói lạnh lùng vang lên.

Tiêu Dung bị dọa đến mức hồn vía bay mất, hai tay bị trói chặt, nàng ta cố duỗi cổ ra ngoài, hoảng hốt nhìn quanh.

"Ôn đại ca!"

Phùng Vận mím c.h.ặ.t môi, hạ rèm xe xuống.

Giọng Tiêu Dung lập tức lộ rõ vẻ nghẹn ngào.

"Độc phụ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì..."

Phùng Vận không đáp, đợi đến khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, nàng mới khẽ bật cười.

"Ta có thể làm gì ngươi chứ? Tiêu Dung, ngươi tự nhìn lại bản thân xem, giờ còn có giá trị gì? Lá thư ngươi gửi cho hoàng huynh, hắn hẳn đã nhận được từ lâu, nhưng hắn có tìm cách cứu ngươi không? Rõ ràng biết ngươi đang bị giam cầm ở Tịnh Châu, vậy mà vẫn ngang nhiên hạ lệnh công thành, chưa từng bận tâm đến sống c.h.ế.t của ngươi."

Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của nàng khóa c.h.ặ.t trên người Tiêu Dung, mang theo một tia khinh miệt.

"Vậy nên, ngươi nghĩ ngươi còn có thể làm gì được nữa?"

Môi Tiêu Dung run lên bần bật, nhưng một chữ cũng không thốt nổi.

Phùng Vận lại chẳng hề vội vã, nàng nhẹ nhàng phủi đi nếp gấp trên váy, giọng điệu thản nhiên như không.

"Trưởng công chúa tự đánh giá bản thân quá cao rồi. Trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một con sâu ăn bám, vô dụng đến mức ngay cả một hạt gạo cũng không đáng để lãng phí."

Nỗi đau khổ nhất trong cuộc đời Tiêu Dung chính là kể từ khi rơi vào tay Phùng Vận. Lời nói của nàng như một lưỡi d.a.o sắc bén cắm thẳng vào tim nàng ta, khiến nàng ta run rẩy kịch liệt, rồi mềm nhũn ngã xuống, nhắm c.h.ặ.t mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Phùng Vận liếc nhìn nàng ta một cái, vẻ mặt thản nhiên vén rèm xe lên, nhìn ra phố xá bên ngoài.

Những lời này, nàng nói cho Tiêu Dung nghe.

Nhưng cũng là nói với chính mình.

Đừng quá xem trọng bản thân. Trong mắt người khác, nàng cũng chẳng quan trọng đến thế. Khi lợi ích đủ lớn, ai cũng có thể bị bỏ rơi. Đặc biệt là những nữ nhân thời loạn thế, mạng sống chẳng khác gì cỏ rác.

---

Ôn Hành Tố không để tâm đến động tĩnh trong xe ngựa, hoặc có thể là hắn đã nghe thấy nhưng lại chọn cách im lặng.

Hắn đi cạnh bên cạnh Diệp Sấm, nhìn con phố dài tĩnh lặng trong đêm rồi thấp giọng hỏi:

"Bùi tướng quân dẫn bao nhiêu người rời khỏi thành?"

Diệp Sấm một tay đặt lên chuôi đao, tay kia ghìm c.h.ặ.t dây cương, đi ngang hàng với hắn, đáp:

"Đại tướng quân đã mang theo phần lớn binh mã trong thành, chỉ còn khoảng năm, sáu nghìn người trấn thủ. Trong đó phần lớn là quân Cam Hạc của Đặng Quang, nguyên lệnh là để hắn chờ lệnh tiếp ứng..."

Ôn Hành Tố trầm giọng: "Nói vậy, chẳng mấy chốc Đặng Quang có thể khống chế toàn bộ thành Tịnh Châu..."

Hắn còn chưa dứt lời, bỗng phía trước vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Giờ này trong thành Tịnh Châu, dân chúng đã đóng cửa kín cổng, ngoài binh sĩ canh giữ, không ai dám lảng vảng ngoài đường.

Ôn Hành Tố cau mày: "Bọn họ đến rồi."

Lời vừa dứt, phía trước chợt có tiếng quát lớn.

"Kẻ nào?"

Giữa màn đêm tĩnh lặng, ánh lửa bỗng bùng lên rực sáng.

Phùng Vận cảm thấy tim mình căng thẳng, nàng nhẹ nhàng nhấc rèm xe lên một chút, liếc mắt nhìn ra ngoài. Trong nhóm kỵ binh đang lao tới, nàng lập tức nhận ra khuôn mặt lạnh lùng đen sạm của Đặng Quang.

Chúng nhanh chóng bao vây, chặn đứng đoàn người của Phùng Vận ngay giữa phố.

Diệp Sấm quát lớn: "Đặng tướng quân, ngài có ý gì?"

Đặng Quang nhìn xe ngựa trước mặt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh, ngược lại hỏi:

"Giữa đêm khuya, nữ lang định đi đâu?"

Hắn không gọi nàng là "phu nhân" như người khác, rõ ràng là không công nhận cuộc hôn nhân đó.

Nhưng hắn cũng không trực tiếp ra tay, hiển nhiên vẫn còn muốn giấu diếm toan tính của mình.

Phùng Vận hơi vén rèm xe, nửa khuôn mặt hiện ra.

Đèn lồng hai bên đường chiếu ánh sáng leo lét, không đủ để nàng nhìn rõ vẻ mặt của Đặng Quang.

Nàng mỉm cười nhàn nhạt: "Nghe nói chiến sự bất lợi, ta chuẩn bị lên phía Bắc thành để lánh nạn..."

Đặng Quang nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp ẩn hiện sau rèm xe, đôi mắt hơi nheo lại.

"Nữ lang không cần sợ hãi, hiện tại toàn bộ Tịnh Châu đều nằm trong tay Đặng mỗ. Dù quân Tề có đánh đến sáng, cũng chưa chắc công được vào thành. Có ta bảo hộ, nữ lang tất nhiên vô sự..."

Phùng Vận cau mày.

Nếu lời này y nói với tư cách thuộc hạ của Bùi Quyết, thì cũng quá mức ám muội rồi.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều nghe ra ẩn ý trong đó.

Sắc mặt Diệp Sấm đầy vẻ giận dữ, còn Ôn Hành Tố thì im lặng không nói.

Phùng Vận lại bật cười, “Đặng tướng quân định bảo vệ ta thế nào đây?”

Đặng Quang nghe giọng nói lười biếng mà kiêu ngạo kia, trong lòng bỗng dưng thấy ngứa ngáy khó tả.

Một nữ lang xinh đẹp và các cơ thiếp, vào thời chiến cũng chỉ là chiến lợi phẩm.

Dĩ nhiên, thị thiếp của Bùi Quyết cũng không phải ngoại lệ.

Một canh giờ trước, thực ra Đặng Quang vẫn còn do dự.

Sống c.h.ế.t, vận mệnh, chỉ cần bước sai một bước cũng có thể vạn kiếp bất phục…

Có nên phản bội Bùi Quyết hay không, y đã nghĩ rất nhiều. Nhưng ngay khoảnh khắc đưa ra quyết định quan trọng nhất, trong đầu y bỗng vô cớ hiện lên hình ảnh ngày đó khi Phùng Vận bước ra khỏi phòng.

Làn da trắng như tuyết, dung nhan tựa ngọc, nhan sắc khuynh thành.

Một cơ thiếp như vậy, chỉ cần Bùi Quyết c.h.ế.t, y sẽ có thể sở hữu nàng…

Nam nhân lập công danh là vì điều gì?

Chẳng phải là để được tận hưởng khoái lạc, tiêu d.a.o hay sao? Đại trượng phu hành sự, không nên chần chừ do dự.

“Nữ lang không cần hoảng sợ.” Đặng Quang nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Phùng Vận, nhưng y không vội vạch trần, chỉ điềm tĩnh nói: “Người đâu, đưa xe ngựa của nữ lang về biệt viện.”

Y còn cúi chào Phùng Vận một cách chu toàn.

“Thời loạn thế nguy, nữ lang đừng nên tùy tiện đi lại.”

Phùng Vận mỉm cười nhẹ.

Nàng không biết Đặng Quang làm thế nào có thể qua mặt được Bùi Quyết để thông đồng với kẻ khác, nhưng nàng biết chắc một điều, nàng không thể toàn thân mà rút lui được nữa.

Đặng Quang mang theo đại đội nhân mã, binh giáp uy nghiêm.

Bọn họ chỉ có chưa đến năm mươi người, dù liều c.h.ế.t giao chiến cũng chưa chắc đã thoát được.

“Được.” Phùng Vận cân nhắc lợi hại, cười khổ nói: “Ta nghe theo sự sắp xếp của Đặng tướng quân.”

Nàng là người biết tiến biết lùi.

Đặng Quang nghe tiếng cười ấy, tai bỗng tê rần, phất tay ra hiệu cho thân binh áp giải Phùng Vận cùng mọi người trở về biệt viện.

Trên đường đi, có thể thấy không ít binh sĩ từ trên thành hay từ hành doanh đi ra.

Đa số bọn họ đều không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có vẻ do dự và mờ mịt.

Đối với một binh sĩ bình thường mà nói, nghe theo mệnh lệnh của thượng cấp là được, những chuyện khác, bọn họ khó mà quyết định…

Tấm hỷ màn của đại hôn vẫn còn treo trước cửa, dường như chẳng có gì thay đổi.

Nhưng khi Phùng Vận quay trở lại nơi này, thân phận của nàng đã không còn như trước nữa.

Sưu Tầm, 06/03/2025 22:30:14

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :