Lữ Tú Anh sẽ không tin tưởng anh có thể tìm được một công việc có tiền đồ hơn, càng sẽ không tin công việc ở xưởng dệt từ bát sắt sẽ biến thành bát rách.
Chỉ có thể trách anh trước kia quá khốn nạn, sự tin tưởng của Lữ Tú Anh đối với anh bằng không.
Anh không đến xưởng dệt làm việc, Lữ Tú Anh sẽ chỉ cho rằng anh muốn tiếp tục cà lơ phất phơ. Hiện tại trừ lo lắng anh bị bạn bè xấu dẫn đi làm chuyện xấu thì còn phải lo lắng anh sẽ làm chuyện xấu với con gái nhà người ta.
Lữ Tú Anh một mình nuôi hai đứa con thơ khôn lớn, nỗi khổ trong đó không cần phải nói. Thật vất vả mới chịu đựng được đến khi Lâm Dược Phi thành niên, anh lại không chịu làm việc kiếm tiền, cứ ở bên ngoài hành sự bừa bãi, đối với Lữ Tú Anh mà nói thật sự là trời sập.
Lâm Dược Phi mười mấy tuổi đã biết đánh nhau, hút thuốc, chơi với bạn xấu, người chung quanh lan truyền không ít tin đồn nhảm nhí, nói đứa con trai này của Lữ Tú Anh về sau coi chừng sẽ vào tù.
Lữ Tú Anh tự mắng, kêu cậu của Lâm Dược Phi tới đánh.
Nhưng ai cũng quản không được.
Mẹ và cậu, Lâm Dược Phi không cha, cậu Lữ Thế Vinh tự nhận là có nghĩa vụ phải dạy dỗ cháu ngoại, hung hăng đánh Lâm Dược Phi mấy năm. Chờ đến khi Lâm Dược Phi mười sáu tuổi, cậu Lữ Thế Vinh nói với Lữ Tú Anh: “Không thể đánh nữa, đánh đến trở thành kẻ thù rồi.”
Lâm Dược Phi không bao giờ kêu cậu, ánh mắt nhìn cậu cứ như nhìn kẻ thù.
“Đứa trẻ lớn rồi, đánh cũng vô dụng.” Lữ Thế Vinh thở dài một hơi, cảm thấy đứa cháu ngoại này của mình không cứu được nữa rồi. Chỉ là người khác đều nhìn rõ, người mẹ Lữ Tú Anh này lại nhìn không rõ. Đánh cũng vô dụng, mắng cũng vô dụng, Lữ Tú Anh đem hi vọng cuối cùng ký thác ở việc Lâm Dược Phi vào xưởng làm việc. Nghĩ Lâm Dược Phi làm việc rồi thì cũng sẽ không rảnh đi phá làng phá xóm, chăm chỉ đi làm kiếm tiền, an tâm mà sống.
Lâm Dược Phi nói mình không đến xưởng dệt làm việc, Lữ Tú Anh thiếu điều ngất xỉu đến nơi.
Khiến Lữ Tú Anh kinh ngạc chính là, Lâm Dược Phi luôn luôn bướng bỉnh vậy mà lần này lại nghe lời, nhanh chóng nói mình sẽ đến xưởng làm việc, bảo bà đừng tức giận.
Lữ Tú Anh liền niệm vài tiếng a di đà phật, cảm thấy trời cũng cao thêm ba thước!
Nhìn thấy Lâm Dược Phi ra cửa đón em gái về nhà, Lữ Tú Anh càng trừng lớn đôi mắt, cảm thấy Lâm Dược Phi thật sự đã trở nên hiểu chuyện!
Lữ Tú Anh ngâm nga bài hát, sắp xếp chuyện của con trai con gái xong xuôi. Bảo Lâm Dược Phi nằm ở trên giường, khấy một ly mật ong để ở bên giường kêu anh uống, bảo Lâm Tiếu ngồi ở trên bàn làm bài tập, cái quạt điện nhỏ đặt ở trên ghế thổi thẳng về phía cô.
Lo cho con trai con gái xong rồi, Lữ Tú Anh ngâm nga ra ngoài mua đồ ăn.
Lâm Tiếu nhìn thấy mẹ bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng mà đi ra khỏi nhà, lại quay đầu nhìn anh trai nằm ở trên giường, vẻ mặt bình tĩnh.
Hôm nay thật là kỳ quái, sau khi mẹ và anh cãi nhau xong, hai người giống như đều rất vui vẻ thì phải?
Chỉ có Lâm Tiếu không vui, cô đang ở bên ngoài chơi nhảy dây thật vui vẻ, vì sao anh trai lại kêu cô về nhà cơ chứ?
Phương pháp nhảy dây mà Lâm Tiếu mới vừa biên ra được đoạn đầu, chưa biên xong nên rất khó chịu.
Lâm Tiếu rút ra một quyển giấy nháp, vẽ hai đường dài ở bên trên tượng trưng cho hai sợi dây thun.
Sau đó vẽ ở bên trên hai sợi dây đó một người gầy như que củi.
Chân trái móc lên sợi dây, chân phải nhảy ra sợi dây… Dưới chân Lâm Tiếu không có dây thun nhưng trong đầu lại có, cô dùng cách vẽ như thế này vẫn có thể biên xong phương pháp nhảy dây mới!
“Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu!”
Lâm Dược Phi kêu Lâm Tiếu rất nhiều tiếng liên tiếp nhưng Lâm Tiếu hoàn toàn không nghe thấy.
Lâm Dược Phi nhìn chằm chằm dáng vẻ hết sức chăm chú của em gái, nhớ tới đời trước khi em gái soạn bài cũng là như thế này.
Đời trước, em gái làm huấn luyện viên chưa được mấy năm đã dạy ra được rất nhiều học sinh giành được huy chương vàng huy chương bạc. Trước bàn đọc sách của em gái có nguyên một mặt tường treo ảnh, tất cả đều là ảnh học sinh mang huy chương vàng, cầm giấy khen.
Em gái vì học sinh mà kiêu ngạo đồng thời có tiếc nuối vì mình không có một chiếc huy chương vàng thuộc về mình hay không?
Có khi nào sẽ tiếc nuối vì mình không thể ra sức thi đua môn toán học mà mình yêu thích trong độ tuổi đẹp nhất đời người hay không?
Đời trước, Lâm Tiếu không có hoàn cảnh học tập tốt. Đời này, Lâm Dược Phi sẽ không để thiên phú toán học của em gái bị mai một nữa.
Anh nhìn chằm chằm dáng vẻ hết sức chăm chú của em gái, đôi mắt thâm trầm, nhất định là em gái đang viết làm bài tập toán nên mình kêu con nhóc cũng nghe không thấy.
Đời trước anh chưa từng chú ý đến việc học của em gái, không biết thiên tài toán học khi còn nhỏ sẽ như thế nào?
Đề toán vừa nhìn đã biết làm? Năm đầu tiên đi học đạt tới trình độ lớp 3, lớp 4, thậm chí lớp 5?
Lâm Dược Phi xoay người xuống giường, đi đến phía sau em gái, vỗ vỗ bả vai cô.
“A!” Lâm Tiếu khiếp sợ, “Anh, sao anh đi đường cũng không có tiếng thế?”
“Anh kêu em đã nửa ngày……” Ánh mắt Lâm Dược Phi dừng ở trên tờ giấy nháp trước mặt Lâm Tiếu, nhìn thấy trên giấy là những nét vẽ lung tung ngang dọc và người nhỏ.
“Em không làm bài tập toán?” Giong Lâm Dược Phi cất cao.
Ánh mắt Lâm Tiếu nhìn vào người nhỏ đang nhảy dây, không thấy được sắc mặt anh trai đột nhiên trở nên đen thui, không hề cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
“Đúng vậy! Em suy nghĩ ra phương pháp nhảy dây hay nhất!”
-
Tờ giấy nháp vẽ đầy hình ảnh người nhỏ nhảy dây của Lâm Tiếu bị anh trai thu hồi.
Anh trai lấy một chiếc ghế dựa ngồi ở bên cạnh cô, mở ra một tờ đề toán, muốn giám sát cô làm bài tập!
Hôm nay anh trai thật sự quá kỳ quái!
Ngày mai lúc dì Đỗ đến truyền dịch cho anh trai, cô nhất định phải hỏi dì Đỗ một chút, anh trai là bị sốt đến ngốc rồi hay là truyền nhầm thuốc.
Lâm Tiếu bị ép làm bài tập toán dưới cái nhìn chăm chú của anh trai.
“5+7=?”
Lâm Tiếu đếm đầu ngón tay, đếm xong tay trái lại đếm tay phải. Đếm xong mười ngón tay một lần, lại đếm thêm hai ngón nữa.
Lâm Tiếu dùng bút chì xiêu xiêu vẹo vẹo mà viết xuống đáp án —— “12”.
“Tại sao lại như vậy?” Lâm Dược Phi buột miệng thốt ra.
Hình ảnh này không hề giống như anh suy nghĩ!
Em gái anh không phải thiên tài toán học sao?
Lâm Tiếu bị anh trai dọa sợ, lập tức cầm cục tẩy xóa đi đáp án vừa mới viết.
Cô đếm đầu ngón tay một lần nữa, viết xuống “13”, tự tin nhìn anh trai mình.