Lâm Dược Phi nhìn trân trân vào gương mặt cô em gái tám tuổi của mình mà lâm vào mờ mịt, người này thật sự là cô em gái sau này sẽ trở thành huấn luyện viên huy chương vàng của anh sao?
Có khi nào em gái của anh bị hoán đổi rồi không?
“Một bàn tay có thì có mấy ngón tay?” Lâm Dược Phi hỏi.
“Có năm ngón.” Lâm Tiếu không chút đắn đo.
“Vậy thì khi em làm phép tính 5 cộng 7 sao vẫn phải giơ năm ngón tay ra đếm thế kia.”
“Đúng rồi ha.” Lâm Tiếu vỡ lẽ. Quả nhiên anh trai học nhiều hơn cô mấy năm tiểu học đúng là có kinh nghiệm hơn hẳn.
Lâm Tiếu: “Nếu vậy sau này khi gặp phép đếm với 5 thì em không cần phải đưa tay ra rồi đếm từng ngón từng ngón một nữa rồi, cứ đưa cả bàn tay ra đếm là được rồi nha.”
Lâm Dược Phi: “Em có thể thử tính nhẩm mà không đếm ngón tay không thế?”
Lâm Tiếu lắc đầu như trống bỏi: “Nếu không đếm ngón tay thì em không tính được đâu.”
Rốt cuộc là sai khúc nào rồi?
Lâm Dược Phi hít sâu, cười mỉm, tiếp tục nhẫn nại nói: “Em phải thử đi chứ. Chuyện gì cũng bắt đầu từ không biết rồi mới đến biết kia mà.”
Lâm Tiếu: “Nhưng mà anh ơi! Sao nụ cười của anh trông còn khó coi hơn cả khóc nữa vậy?”
“Sao anh phải vừa ôm cổ họng vừa nói chuyện vậy, đã thế lúc nói anh còn phải nhấn nhá chỗ này nhấn nhá chỗ kia nữa.”
Anh trai đúng là bệnh nặng rồi nha.
Lâm Dược Phi nhìn ánh mắt chê bai và ghét bỏ của Lâm Tiếu, nhất thời thấy hoa mắt chóng mặt, bèn vội vàng nằm trở lại giường.
Chắc chắn là phương thức trọng sinh của anh không đúng rồi.
“Mở cửa nào.” Tay trái Lữ Tú Anh đang bưng hộp cơm inox, tay phải lại xách theo một một chiếc tủi lỉnh kỉnh đồ bên trong, vì không có tay móc chìa khóa ra nên bà đang đứng ngay cửa lớn giọng gọi với vào trong.
Lâm Tiếu vọt ngay ra cửa, vươn tay ra đón lấy chiếc túi mà mẹ mình đang xách.
Lữ Tú Anh vội vàng tránh cô: “Nặng lắm, con xách không nổi đâu, con đem thố cơm inox này để lên trên bàn nhé.”
Lữ Tú Anh rửa tay rồi bắt đầu lấy từng món đồ đang nằm trong túi ra.
Hai hũ đào ngâm đóng hộp, hai hũ sơn tra đóng hộp cùng với mười gói mì ăn liền.
Lâm Tiếu vui sướng nhảy cẫng lên: “Mì ăn liền.” Cô yêu nhất là món mì ăn liền.
Ngay sau đó Lữ Tú Anh lại lần lượt lấy từng lon nước dừa từ trong túi ra.
“Lốc nước dừa này hậu cần vừa mới nhập vào, khéo lại kịp lúc mẹ có thể mua được. Mẹ với dì Tề rồi cả dì Đỗ nữa, một thùng chia ba người.”
Mắt Lâm Tiêu càng thêm sáng rỡ, cô bé còn chưa từng uống nước dừa, nhưng cô vẫn biết thứ nước này là món đồ uống đang thịnh hành lúc này. Lâm Tiếu nuốt nước bọt: “Con cũng được uống đúng không mẹ?”
Anh trai sốt nên mẹ mới mua những thứ ngon bổ này, những lúc Lâm Tiếu ốm mẹ cũng mở một cái “bếp nhỏ” thế này cho cô, cả mẹ và anh trai đều không ăn gì.
“Được chứ, mẹ mua cho cả hai anh em chúng mày luôn đấy.”
Lâm Tiếu tức khắc ùa vào nhà bếp lấy ra ba chiếc cốc thủy tinh, ly thủy tinh như bình thường sẽ là của mẹ và anh trai, còn chiếc ly có thêm họa tiết dâu tây nhỏ xinh sẽ là của mình.
“Cẩn thận kẻo vỡ cả ra bây giờ.” Bàn tay nhỏ nhắn đang cầm những ba cốc thủy tinh, Lâm Dược Phi nhìn theo cô mà kinh hồn bạt vía, vội vàng đón lấy ly thủy tinh đang cầm trong tay em gái mình.
Ngày hôm nay anh trai dường như kiên nhẫn một cách khác thường, Lâm Tiếu nhạy bén hệt như một con vật nhỏ, liền sai bảo anh trai mình ngay: “Mở giúp em lon nước với.”
Lâm Dược Phi rửa sạch lon nước dừa dưới vòi nước, sau khi lau khô hết nước mới mở nắp lon nước giải khát ra.
Lâm Tiếu lấy làm lạ, hôm nay mình sai bảo được anh trai của mình thật luôn.
Lâm Tiếu xếp ba chiếc ly thành hàng thẳng tắp rồi đổ nước dừa từng chút từng chút một vào trong mỗi chiếc ly.
Mẹ một chút cô bé một chút, anh trai một chút rồi cô lại một chút.
Đổ hết lon nước dừa, Lâm Tiếu nghiêng đầu quan sát, sau đó cầm chiếc ly của anh trai lên sớt lại vào ly của mẹ một xíu.
Lúc này mới hài lòng nở nụ cười, ly của mẹ nhiều nhất rồi đến ly cô và cuối cùng là ly của anh trai cũng là ly ít nhất.
Lâm Tiếu vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt anh trai đang nhìn cô.
Lâm Tiếu trong cái khó ló cái khôn, cô cầm ly dâu tây nhỏ của mình lên sau đó ừng ực một ngụm lớn.
Như vậy thì nước dừa trong ly của cô đã ít hơn ly của anh trai rồi.
Một giây sau, vị ngọt thơm của nước dừa bùng tỏa trong khoang miệng, Lâm Tiếu mở to hai mắt: “Mẹ, loại nước này ngon lắm, mẹ nhanh uống thử đi.”
Lâm Tiếu ngoái đầu lại thì thấy Lâm Dược Phi vẫn đang chăm chú nhìn cô, ý cười lan tỏa khắp trên gương mặt anh. Cười đến mức Lâm Tiếu sởn cả gai ốc.
“Anh, anh cũng uống thử đi.” Lâm Tiếu đẩy ly thủy tinh về hướng anh trai.
Nước dừa không phải thứ hiếm lạ gì với Lâm Dược Phi. Lâm Tiếu thì lại coi nó như bảo bối, Lâm Dược Phi dứt khoát đổ hết một chút nước dừa mọn ở đáy cốc của mình sang cốc thủy tinh dâu tây của Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh đi qua bắt gặp cảnh tượng này, bước chân bà khựng lại.
Chuyện này đúng là mặt trời mọc ở đằng tây mà.
Về phương diện ăn uống, trước nay Lâm Dược Phi chưa bao giờ nhường nhịn em gái.
Lữ Tú Anh đưa tay lên sờ trán Lâm Dược Phi: “Sao thế con? Sốt nên nhạt mồm nhạt miệng ăn không vô à, đến hớp nước ngọt này cũng không uống nổi luôn à con?”
“Đâu còn sốt nhiều như nãy nữa đâu ta. Sắp tới giờ cơm rồi, ăn cơm xong thì lên giường nằm nghỉ ngơi đi nha.”
Lâm Khiếu sợ anh trai mình hối hận, nên nhân lúc mẹ và anh trai đang nói chuyện, cô cầm cốc dâu tây nhỏ lên ừng ực ừng ực uống cạn hết nước dừa trong cốc rồi l.i.ế.m sạch khóe miệng.
Một lúc sau, một mùi thơm quen thuộc tỏa ra từ căn bếp.
Lưu Dược Phi khịt khịt lỗ mũi, anh lấy làm lạ đi vào bếp đặng xem thử: “Mẹ đang nấu món gì thế ạ?”
Ánh mắt anh dán chặt vào trong rồi, đúng là mì ăn liền thật.
Lưu Dược Phi ngắm nhìn Lữ Tú Anh trẻ trung liền nhớ tới bà khi đã có tuổi trong kiếp trước, Lữ Tú Anh luôn miệng càm ràm anh không được ăn những thứ không tốt cho sức khỏe như mì ăn liền.
Anh nghĩ sơ thôi cũng tỏ tường, sự nhận thức về mì ăn liền là thực phẩm không tốt cho sức khỏe là mãi sau này mới xuất hiện.
Còn bây giờ thì mì ăn liền vẫn là một món đồ tốt trong lòng tất cả mọi người, so với mì sợi, mì dẹt nhà làm thì nó đắt đỏ hơn rất nhiều, mùi vị đó có tự nấu ở nhà đi nữa cũng không thể nấu giống được.
Thậm chí mì ăn liền còn trở thành thứ quà mang đi tặng người thân vào mỗi độ tết đến xuân về. Lữ Tú Anh vì thấy anh sốt nên đã đặc biệt chế biến món mì ăn liền này.
Lữ Tú Anh dùng đũa gắp mì ăn liền ra, gắp đầy ắp cho bát đầu tiên, bát thứ hai bà gắp đến phân nửa, đến bát thứ ba thì chỉ còn nước dùng của mì.
Bà nấu tổng cộng hai gói mì, Lâm Dược Phi ăn một gói rưỡi sẽ no, Lâm Tiếu phân nửa gói mì cũng no được bụng, còn phần bà thì chỉ không ăn sợi mì chỉ húp lấy nước mì.
Còn có sườn heo om trong thố cơm inox được bà xách về từ căn tin, Lữ Tú Anh bỏ vào nấu chung với cả mì, chia cho hai anh em Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu mỗi người vài miếng sườn to, trong chén mình lại chỉ có một miếng bé xíu.
“Thế này thì chẳng phải là giống hệt như trong quảng cáo rồi sao?” Lữ Tú Anh đắc chí, mì ăn liền trên quảng cáo có miếng sườn bự, của mình nấu cũng có miếng sườn bự.
Lâm Tiếu hít một hơi thật sâu hương vị mì ăn liền, vẻ mặt đầy mê mẩn.
Mì ăn liền thơm quá đi mất.
Mình yêu nhất là món mì ăn liền.
Tiếc là bình thường ít khi mà được ăn, hôm nay mẹ nấu mì ăn liền lý do là vì anh trai sốt mà thôi.
Lâm Tiếu nhìn trộm anh trai mình, không biết mai anh trai có sốt nữa không ta?
Phía trước tô mì của Lâm Tiếu có để thêm một chiếc bát trống nhỏ, để cô bé gắp đũa mì ra chén thổi nguội bớt rồi mới cho vào miệng.
Lâm Dược Phi nhìn lấy cảnh tượng em gái xem mì ăn liền như bảo bối, còn mẹ thì cứ hớp một ngụm soup mì ăn liền gặm một miếng bánh bao không, viền mắt anh nóng hổi.
Tiền lương của nữ công nhân dệt may chỉ bấy nhiêu, Lữ Tú Anh lo cho con trai, con gái ăn ngon còn bản thân thì ngược lại.
Chẳng lẽ kiếp trước anh bị mù rồi sao, vì sao nhìn không thấy những thứ này?
Lâm Dược Phi cầm đũa lên, gắp từng miếng sườn trong bát mình cho vào bát của mẹ.
Lữ Tú Anh sững người, trong lúc nhất thời không biết phản ứng sao cho phải, vội gắp miếng sườn thả lại vào trong bát con trai: “Con ăn đi, con ăn đi.”
Lâm Tiếu nhìn đống sườn trong bát của mình cũng gắp chúng lên.
Mẹ và anh trai cùng lúc lớn giọng với: “Con/em ăn của con/em đi.”
Lâm Tiếu xoa lỗ tai đau nhức của mình, mẹ và anh trai dữ quá đi.
Một bát lớn mì ăn liền nóng hôi hổi đã nằm trong bụng, cả người Lâm Dược Phi cũng theo đó mà vã mồ hôi hột.
Lữ Tú Anh mừng, "Đổ mồ hôi là tốt, ra mồ hôi là con sẽ hết sốt." Bà lấy nhiệt kế ra đo, quả nhiên thân nhiệt lại giảm thêm được phân nữa, đã về lại mức 37°5, gần như không còn sốt nữa rồi.
Lâm Dược Phi định rửa bát nhưng lại bị Lữ Tú Anh đuổi lên giường nằm nghỉ ngơi cho lại sức.
Lữ Tú Anh thấy mật ong trong ấm thủy tinh chưa vơi đi được bao nhiêu, chau mày ra lệnh cho Lâm Dược Phi: “Con phải uống hết ấm nước này mới được phép đi ngủ đấy nhé.”
“Con không nghe những gì dì Đỗ nói hay sao, phải uống thật nhiều nước vào.”
“Con muốn ăn hũ nào trước, đào trước hay sơn tra trước?” Lữ Tú Anh cầm tuốc nơ vít trong tay, đang chuẩn bị khui hộp.