{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 3

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc đời

Đang Cập Nhật 1811 Chữ 19/02/2025 17:55:42

Tiếng nói của Lữ Tú Anh còn muốn vang hơn cả sấm sét mùa hè, khiến lỗ tai Lâm Tiếu chấn động ong ong ong. Lớn giọng là bệnh nghề nghiệp của nữ công nhân xưởng dệt, phân xưởng tạp âm lớn, nhóm công nhân nói chuyện muốn nghe rõ tất cả đều phải hét lên, mỗi người đều rất lớn giọng.

Giọng của Lữ Tú Anh ngày thường ở nhà đã đủ lớn rồi, lúc mắng người âm lượng phải gọi là tăng gấp đôi.

Lâm Tiếu nhìn thấy mẹ và anh trai muốn cãi nhau, lập tức thuần thục chuồn ra khỏi nhà.

Đúng lúc hôm nay là thứ ba, đài truyền hình ngừng phát một ngày, không ảnh hưởng đến việc Lâm Tiếu xem Tây Du Ký.

Hy vọng mẹ và anh trai ngày mai đừng cãi nhau nữa!

Tây Du Ký ngày hôm qua, thỏ ngọc tinh biến thành công chúa giả, một mũi tên b.ắ.n trúng mũ Đường Tăng. Thỏ ngọc tinh quá xinh đẹp, mỗi lần lên sân khấu, Lâm Tiếu nhìn chằm chằm màn hình TV không chớp mắt.

Nếu như ngày mai mẹ và anh trai lại cãi nhau, cũng ngàn vạn đừng diễn ra vào lúc Tây Du Ký đang phát, đừng ảnh hưởng đến việc cô xem Thỏ ngọc tinh nha.

Dù thời tiết có nóng cũng ngăn không được bước chân trẻ con đi ra ngoài chơi, Lâm Tiếu chạy ra khỏi nhà, chạy đến một đám bé gái đang nhảy dây dưới bóng cây.

“Chị Tiểu Mai, có thể cho em chơi với không?”

Chị Tiểu Mai gật đầu: “Em xếp phía sau cùng đi.”

Chị Tiểu Mai và chị Linh Linh đứng ở hai bên làm trụ, mấy đứa con gái xếp thành đội, đứa lớn xếp phía trước, đứa nhỏ xếp ở phía sau.

“Bóng cao su, chuối tiêu lê, mã lan nở hoa 21. Hai tám hai năm sáu, hai tám hai năm bảy, hai tám hai năm 31……”

Mỗi người đều nhảy vô cùng thuần thục, giày xăng đan bằng nhựa ở trên chân theo từng câu nói mà giẫm xuống đất, tóc đuôi ngựa ở sau người hất lên.

Nhảy xong một vòng, đến lượt Lâm Tiếu đang xếp hàng cuối cùng.

Lâm Tiếu vừa mới bắt đầu nhảy, các bé gái bên cạnh đều kêu lên: “Sai rồi sai rồi!” “Em nhảy sai rồi!”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Em không sai, đây là kiểu nhảy em mới nghĩ ra đó.”

Lâm Tiếu cúi đầu nhìn chằm chằm dây cao su, kiểu nhảy mới này cô còn chưa thuần thục, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc, mái tóc búp bế lúc ẩn lúc hiện.

Đáng tiếc không ai tán thành kiểu nhảy mới mà Lâm Tiếu dày công nghĩ ra cả.

“Em chính là nhảy sai rồi!”

“Nhảy dây thì có kiểu mới gì chứ?”

“Tự em biên ra kiểu nhảy mới, bọn chị nào biết đúng hay không? Em nhảy như vầy không phải là nhảy lung tung hay sao? Em làm sao nghĩ ra được kiểu nhảy mới chứ?” Tiểu Mai tỷ tỷ ngữ khí thập phần nghi hoặc.

Lâm Tiếu nghiêng đầu nhìn chị Tiểu Mai, biểu cảm cũng rất nghi hoặc: “Các chị không muốn học kiểu nhảy mới sao? Mỗi lần đều nhảy giống nhau hoài không thú vị. Nếu chúng ta một người nghĩ ra một kiểu nhảy mới là có thể có tám kiểu nhảy mới rồi…”

Đáng tiếc ý tưởng mà Lâm Tiếu tự nhận là tuyệt diệu cũng không có người nào tán thành.

“Nhảy sai rồi thì làm trụ đi!”

Cuối cùng lấy Lâm Tiếu đi làm trụ kết thúc.

Lâm Tiếu làm trụ xong một vòng, chị Tiểu Mai sắp xếp người thay cô, “Em tới nhảy đi, nhảy cho tốt, đừng có nhảy cái kiểu mới mình biên kia nhé.”

Lâm Tiếu lắc đầu, cô vẫn muốn nhảy kiểu nhảy dây mới của mình, mấy cái kiểu nhảy cố định kia cô đã nhảy chán rồi, không có cảm giác mới mẻ và tính khiêu chiến nào cả.

“Chị Tiểu Mai, kiểu em biên rất tốt mà! Các chị xem em nhảy một lần, em có thể dạy các chị!”

Nhưng mà không ai có kiên nhẫn xem Lâm Tiếu nhảy một lần, cô lại bị xếp đi làm cọc.

Chị Tiểu Mai ở trên lầu mà Lâm Tiếu ở, rất quan tâm đến đứa em nhỏ Lâm Tiếu này. Sau khi mọi người nhảy xong một vòng, độ cao dây thun từ bắp chân lên tới phần eo, chị Tiểu Mai lại kêu Lâm Tiếu lại nhảy cùng nhau.

Nhưng là Lâm Tiếu không muốn nhảy cùng mọi người.

Mọi người không thích kiểu nhảy mới của cô có phải bởi vì cô biên không tốt hay không? Cô muốn biên một kiểu đẹp mắt hơn!

“Chị Tiểu Mai, các chị còn có dây thun nào nữa không?” Lâm Tiếu hỏi.

“Có chứ!” Chị Tiểu Mai cầm một sợi dây thun đưa cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cột dây thun vào trên hai thân cây, giày xăng đan nhỏ đạp lên trên dây thun, bắt đầu suy nghĩ phương pháp nhảy đẹp hơn.

Khi Lâm Dược Phi ra cửa tìm em gái thì nhìn thấy một màn như vậy.

Bảy đứa con gái cùng nhau nhảy dây, tiếng cười vui vẻ bay lên trời.

Lâm Tiếu một mình lẻ loi mà nhảy dây, nhìn chằm chằm mặt đất, chau mày.

Trong lòng Lâm Dược Phi căng chặt, bước nhanh đi về phía em gái: “Tiếu Tiếu!”

Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn thấy anh trai, vô cùng kinh ngạc: “Anh, anh và mẹ cãi nhau xong rồi sao? Lần này làm sao nhanh như vậy?”

Trước kia thời gian cãi nhau đều rất dài!

“Tiếu Tiếu, cùng anh trai về nhà.” Lâm Dược Phi cho rằng mấy bé gái kia không cho em gái chơi cùng nên em gái chỉ có thể buồn bã chơi nhảy dây một mình.

Lâm Tiếu ở trong đại viện thế không có bạn sao?

Anh nhớ lại dáng vẻ của em gái khi còn nhỏ ở đời trước, nhưng không nhớ ra được chút nào. Khi đó mỗi ngày anh cùng đám bạn xấu cùng nhau lên kế hoạch “làm đại sự”, nơi nào lo lắng quan tâm em gái có bạn hay không?

Lâm Dược Phi giữ c.h.ặ.t t.a.y nhỏ của em gái, dắt tay em gái về nhà.

Truyền dịch xong, nhiệt độ cơ thể của anh đã giảm xuống nhưng vẫn đang phát sốt, lòng bàn tay có hơi nóng.

Lâm Tiếu bị bàn tay to lớn lại nóng hầm hập của anh trai nắm lấy, khiếp sợ ngẩng đầu.

“Anh, hôm nay anh uống lộn thuốc hả?”

“Không đúng, anh không uống thuốc.”

“Hôm nay anh truyền nhầm thuốc hả?”

“Em mới truyền nhầm thuốc đó!” Bàn tay to của Lâm Dược Phi ấn xuống đầu nhỏ, vò lung tung mái tóc trên đầu em gái, “Ở trong lòng em, hình tượng của anh là gì?”

“Không đàng hoàng chứ gì!” Lâm Tiếu buột miệng thốt ra.

“Hôm nay anh rốt cuộc bị làm sao vậy?” Lâm Tiếu đánh giá Lâm Dược Phi từ trên xuống dưới.

“Muốn trêu em thôi!” Lâm Dược Phi nói.

“Xớ.” Lâm Tiếu vội vàng dùng hai tay nhỏ vuốt vuốt lại mái tóc của mình, căn bản không tin lời anh trai nói.

“Anh, anh và mẹ cãi nhau ai thắng vậy? Anh không đến xưởng làm việc à?”

Lâm Tiếu ngầm thừa nhận cuối cùng anh trai không đi làm việc ở trong xưởng.

Mỗi lần mẹ và anh trai cãi nhau đều là như thế này. Tuy rằng mẹ lớn giọng, mắng rất dữ, anh trai rũ đầu, không hé răng, nhưng cuối cùng người thắng đều là anh trai.

Anh trai vẫn luôn dựa theo suy nghĩ của mình mà làm việc, mẹ không quản được anh trai.

Lâm Tiếu nhìn thấu tất cả, không hiểu vì sao mẹ còn phải cãi nhau với anh mãi, rõ ràng mỗi lần kết quả đều giống nhau, vì sao mẹ còn cảm thấy mình sẽ có thể thắng cơ chứ?

Đáng tiếc Lữ Tú Anh không cho là như vậy, mỗi lần đều phải cãi nhau theo đúng trình tự.

Lâm Tiếu đã thành thói quen, mẹ không có biện pháp quản anh trai, để anh không quậy phá, cô cũng không có cách khiến mẹ và anh trai không cãi nhau.

Lúc Lâm Tiếu còn chưa học tiểu học đã hiểu rõ, trên thế giới này, mỗi người chỉ có thể quản được chính mình mà thôi.

“Anh sẽ vào xưởng làm việc.” Lâm Dược Phi trả lời Lâm Tiếu.

“Hả?” Lâm Tiếu ngây người, ngẩng đầu ngây ngốc mà nhìn anh trai. Mẹ đã thắng rồi ư? Đây tuyệt đối là lần đầu tiên, vậy mà anh trai lại nghe lời mẹ!

“Là bởi vì anh đang phát sốt sao?” Lâm Tiếu nghi hoặc hỏi.

Là bởi vì anh đang phát sốt, sức chiến đấu yếu đi cho nên mẹ mới thắng sao?

Lâm Tiếu xoay chuyển tròng mắt, biết về sau nên giúp mẹ như thế nào rồi. Về sau nếu như anh trai lại không nghe lời mẹ nói, cô sẽ giội nước lạnh vào người anh lúc nửa đêm, để anh cảm mạo phát sốt, suy yếu sức chiến đấu của anh!

Lâm Dược Phi đương nhiên không biết trong cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu đang suy nghĩ cái gì, trong đầu anh tràn ngập quá nhiều chuyện, căn bản không đang nghe em gái nói chuyện.

Lâm Dược Phi đồng ý với Lữ Tú Anh đến xưởng dệt làm việc chỉ là kế sách tạm thời.

Anh nói với em gái như vậy, chỉ là sợ em gái tuổi quá nhỏ sẽ nói ra lỡ miệng.

Hiện tại là năm 1988, xưởng dệt đã bắt đầu đi xuống sườn núi, chẳng qua mọi người trong xưởng đều còn đang đắm chìm ở trong quá khứ huy hoàng, không có chú ý tới thời đại đã lặng yên thay đổi.

‘Bát sắt’ mà Lữ Tú Anh đợi hai năm mới cướp được cho Lâm Dược Phi sắp phải biến thành bát rách ăn không đủ no.

Kế tiếp, hiệu ích của xưởng dệt sẽ kém theo từng năm.

Dây chuyền sản xuất từng bước đình công, công nhân không có công việc, chỉ nhận được mức tiền lương thấp nhất.

Sau đó ngay cả tiền lương thấp nhất cũng phát không nổi, công nhân thi nhau nghỉ việc.

Trọng sinh về năm 1988, khắp nơi đều có cơ hội kiếm tiền, Lâm Dược Phi không có khả năng phí hoài tuổi xuân ở một cái xưởng dệt sắp đóng cửa được.

Nhưng vừa rồi khi anh nói với Lữ Tú Anh mình không đến xưởng làm việc, dáng vẻ của Lữ Tú Anh cứ như trời sấp. Tiếng mắng chửi đổ ập xuống sau lưng, Lâm Dược Phi cảm nhận được nỗi khủng hoảng vô cùng to lớn của Lữ Tú Anh.

Vì thế Lâm Dược Phi biết, hiện tại anh nói với Lữ Tú Anh cái gì cũng không có tác dụng.

Sưu Tầm, 19/02/2025 17:55:42

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :