Lâm Dược Phi bị tiếng gào đột ngột của em gái làm cho giật mình khiếp sợ.
“Em nói bừa cái gì đó hả!”
Lâm Tiếu cố chấp nói: “Anh trai chính là muốn tìm vợ, lúc anh trai nói mớ cứ kêu vợ suốt thôi.”
Lâm Dược Phi vội vàng dùng thanh âm nghẹn ngào biện minh cho mình: “Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bừa……”
Anh muốn có vợ cái gì? Anh đã có vợ từ sớm rồi!
À…… Hiện tại thì không có nữa.
Lữ Tú Anh ngây người. Thình thịch một tiếng, xà phòng rơi vào trong chậu rửa mặt, Lữ Tú Anh mang đôi tay dính đầy xà phòng chạy vào trong phòng nhỏ.
“Con có người yêu rồi?”
“Con gái nhà ai?”
“Uống rượu đánh bài mẹ không quản con, nhưng yêu đương thì con không thể làm chuyện xằng bậy được đâu đó!”
Trái tim Lữ Tú Anh đập bang bang, chạy tới hỏi Lâm Dược Phi liên tù tì. Nghiêm trị vừa qua không được mấy năm, tội lưu manh đã c.h.ế.t bao nhiêu người?
Trong đại viện xưởng dệt đã có con trai của hai nhà ăn s.ú.n.g rồi, cha mẹ một đêm bạc trắng đầu.
Lâm Dược Phi mới vừa trọng sinh, đầu óc còn chưa hoạt động, qua nửa ngày mới phản ứng lại Lữ Tú Anh đang lo lắng cái gì.
“Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy……” Lâm Dược Phi nói đến một nửa thì không nói nữa.
Chuyện mẹ lo lắng ở đời trước đúng là đã xảy ra.
Lâm Dược Phi và Thẩm Vân quen nhau, không đợi kết hôn, Thẩm Vân đã mang thai.
Lúc Thẩm Vân mang thai, Lâm Dược Phi còn chưa độ tuổi kết hôn theo pháp luật quy định, không có cách nào kết hôn.
Khi đó hai người đều còn trẻ. Lâm Dược Phi chính là một tên côn đồ, mẹ ruột Thẩm Vân qua đời sớm, cũng không ai dạy cô ấy, cái gì cũng không biết, không thể kết hôn nên cô ấy cứ thế ngu ngơ đi bỏ đứa nhỏ.
Khi đó hai người đều nghĩ rất đơn giản, qua hai năm nữa kết hôn rồi có con là được.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vân phá thai.
Lần đầu tiên phá thai đã khiến thân thể chịu tổn thương, sau khi kết hôn chậm chạp không mang thai. Qua rất nhiều năm sau, rốt cuộc cũng có thai, Lâm Dược Phi lại vào tù.
Lâm Dược Phi nghĩ đến đây, hận không thể tát cho mình một tát.
Lần thứ hai Thẩm Vân phá thai, là khi cùng Lâm Dược Phi ly hôn.
Nhưng mà Lâm Dược Phi không quên được Thẩm Vân, Thẩm Vân cũng không quên được Lâm Dược Phi. Lâm Dược Phi ngồi tù hai năm, sau khi ra tù, hai người lại quay lại với nhau, một đoạn thời gian sau phục hôn.
Lần này sau khi phục hôn, Thẩm Vân lại muốn có con, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thẳng về sau khả năng Thẩm Vân rất thấp.
Đời trước, Lâm Dược Phi đối với Thẩm Vân là chân ái, Thẩm Vân đối với Lâm Dược Phi cũng là chân ái, nhưng là hai người thật lòng yêu khau khi ở bên nhau cuộc sống lại không hạnh phúc.
Nửa đời người, hai người cứ luôn chia chia hợp hợp, cãi nhau ồn ào.
Trước khi Lâm Dược Phi trọng sinh còn ở cùng Thẩm Vân cãi nhau. Mẹ già tuổi lớn, kiểm tra ra mắc bệnh Alzheimer, muốn nhân lúc đầu óc còn rõ ràng, phân chia chút tài sản của mình cho hai anh em.
Sau khi Lâm Dược Phi ra tù ngoan ngoãn sinh sống, nhưng anh không bằng cấp, không kỹ thuật, còn có tiền án, căn bản tìm không được công việc, chỉ có thể tự mình làm buôn bán nhỏ.
Cũng may Lâm Dược Phi đầu óc linh hoạt lại chịu khổ, việc làm ăn càng ngày càng tốt. Nhà ở, cửa hàng, xe, tiền tiết kiệm, từ từ đều có hết.
Lúc Lữ Tú Anh phân chia tài sản, Lâm Dược Phi đã có hai căn hộ, hai cửa hàng, hai cửa hàng thì dùng để buôn bán, nhà ở thì ở một cái còn một cái cho thuê.
Lâm Tiếu tuy rằng là huấn luyện viên huy chương vàng trong các cuộc thi toán học, nhưng làm cô giáo, tiền kiếm được khẳng định không thể so với kinh doanh buôn bán.
Lâm Tiếu cũng vừa lên làm huấn luyện viên huy chương vàng chưa tới hai năm. Khi còn nhỏ hoàn cảnh học tập quá tệ, Lâm Tiếu cực kỳ có thiên phú về mảng toán học, nhưng đến đại học cũng không thi đậu, bằng cấp cao nhất là đại học chuyên ngành. Ở ngành giáo viên, đặc biệt là giáo viên thi đua, bằng cấp cao nhất là một vấn đề lớn.
Lâm Tiếu dựa vào năng lực hơn người của mình rẽ ra một con đường khác, nhưng cũng đi không ít đường vòng, quá trình đầy rẫy khó khăn.
Lúc Lâm Tiếu mới vừa làm giáo viên, tiền lương thấp, mãi đến năm hai mươi tám tuổi lương mới cao được. Mà giá nhà mỗi năm tăng cao, Lâm Tiếu muốn dựa vào chính mình mua nhà ở là chuyện rất khó.
Người ngoài đều nói phụ nữ kết hôn tự nhiên sẽ có nhà ở. Lâm Tiếu lớn lên xinh đẹp lại là giáo viên, tìm một người trong nhà có mấy căn nhà cũng không khó.
Nhưng mà Lâm Tiếu không muốn kết hôn. Lữ Tú Anh vì việc này mà cùng Lâm Tiếu cãi nhau vô số lần, Lâm Dược Phi cũng là người có tư tưởng cổ hủ, cảm thấy vẫn nên tìm một người biết nóng biết lạnh cùng nhau sinh sống.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi ai cũng không làm Lâm Tiếu thay đổi được, chỉ có thể vì cô mà suy xét.
Lữ Tú Anh lập di chúc, đem căn nhà duy nhất của mình để lại cho Lâm Tiếu, tiền tiết kiệm để lại cho Lâm Dược Phi.
Hai năm trước nhà cũ của xưởng dệt phá bỏ và di dời, căn hộ này là có được nhờ chuyện đó. Cấp bậc tiểu khu giống nhau, nhưng khu vực không tệ, tổng giá trị cỡ 200 vạn.
Lâm Dược Phi đồng ý.
Nhưng Thẩm Vân không đồng ý.
“Tiền tiết kiệm của mẹ anh có thể có bao nhiêu? Có thể có hai mươi vạn sao?”
“Cho em gái anh căn nhà 200 vạn, cho anh hai mươi vạn tiền tiết kiệm, sao có thể bất công như thế?”
Lâm Dược Phi nỗ lực thương lượng với vợ mình, nói điều kiện nhà mình tốt hơn em gái, không thiếu nhà ở. Lữ Tú Anh để lại cho em gái căn nhà này là cho em gái chỗ dựa cuối cùng.
Về sau cô kết hôn là chuyện tốt nhất, không kết hôn cũng được, tóm lại có căn hộ để ở.
Nhưng mà không thương lượng được với Thẩm Vân.
“Nhà ta không thiếu nhà ở ư? Mạnh miệng vậy, người không biết còn tưởng rằng anh có mười căn hộ cơ đấy!”
“Nếu chúng ta thực sự có tiền, em cũng có thể không so đo. Em gái anh nếu thật sự khó khăn, chúng ta cũng không phải không thể giúp. Nhưng hiện tại chúng ta không có tiền đến mức độ đó, em gái anh cũng không khó khăn chút nào!”
“Đừng nhìn hiện tại anh kiếm được nhiều chút, vốn liếng dày một chút, nhưng làm kinh doanh nay lời mai lỗ, là chuyện không nói chính xác được. Em gái anh đang cầm bát sắt đó[1], về sau không chừng ai có nhiều tiền hơn còn chưa biết!”
[1]Bát sắt: ý chỉ công việc cố định.
“Mẹ anh muốn để lại căn nhà cho em gái anh có phải bởi vì em không sinh được con hay không? Nghĩ em không thể sinh nên đưa tiền cho chúng ta cũng vô dụng……”
“Hơn nửa đời người, em đi theo anh trừ bỏ lo lắng và sợ hãi thì không hưởng phúc được ngày nào……”
Trong nhà cãi nhau, chủ đều không khi nào ngoài chuyện này, mâu thuẫn và khổ sở đã qua vài chục năm không thể giũ bỏ cũng không thể quên được.
Lâm Dược Phi bị kẹp giữa vợ và mẹ, không tìm được biện pháp nào vẹn toàn đôi bên cả.
Lúc anh còn trẻ chính là một tên khốn. Lữ Tú Anh cả ngày vì anh lo lắng, sau khi kết hôn, người lo lắng sợ hãi lại có thêm Thẩm Vân.
Anh nợ vợ, nợ mẹ, cũng nợ em gái.
Nếu có thể làm lại cuộc đời……
Hiện giờ anh có thể làm lại cuộc đời rồi!
Lâm Dược Phi trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Lữ Tú Anh suy nghĩ nếu Lâm Dược Phi thật sự mắc phải tội lưu manh thì nên làm thế nào thì Lâm Dược Phi rốt cuộc cũng mở miệng.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con không có người yêu, càng không làm chuyện xằng bậy.”
Lâm Dược Phi phủ nhận trước, nhưng nghĩ đến chính mình sẽ nhanh chóng đi tìm Thẩm Vân, cảm thấy hiện tại vẫn có thể xem là một cơ hội thông báo cho Lữ Tú Anh.
“Con đúng là có thích một cô gái.”
Trái tim Lữ Tú Anh mới vừa thả lỏng lại đột nhiên xách lên, “Con gái nhà ai?”
Lâm Tiếu dựng lỗ tai nhỏ lên, cô quả nhiên không đoán sai, anh trai chính là muốn cưới vợ mà! Lúc nằm mơ, nhắm mắt lại cứ kêu vợ vợ suốt!
Lâm Dược Phi: “Tên Thẩm Vân, cùng tuổi với con.”close
“Nhà họ Thẩm? Không đúng, con gái nhà họ Thẩm không tên Thẩm Vân mà……” Lữ Tú Anh nhíu mày.
Lâm Dược Phi: “Không phải xưởng dệt.”
“Không phải trong xưởng?” Lữ Tú Anh càng kinh ngạc, “Vậy làm sao con quen được? Con bé làm việc gì? Trong nhà làm gì?”
Lữ Tú Anh hỏi ba câu liên tiếp, không đợi Lâm Dược Phi trả lời, Lữ Tú Anh lại nói, “Năm nay con mới mười tám, lại qua bốn năm nữa mới có thể kết hôn đó!”
“Lại nói hiện tại trong xưởng quản lý đặc biệt nghiêm ngặt, không phải kết hôn muộn sinh con muộn thì không chịu viết thư giới thiệu đâu.”
Quốc gia kêu gọi kết hôn muộn sinh con muộn, tới trong xưởng thì đã không phải “kêu gọi” đơn giản như vậy đâu. Trong xưởng hận không thể khiến tất cả thanh niên nam nữ kết hôn muộn sinh con muộn, nam đủ 25, nữ đủ 23 mới chịu viết thư giới thiệu.
Nếu tuổi kết hôn được pháp luật quy định nhưng không đến tuổi kết hôn muộn sinh con muộn, trong xưởng sẽ đến làm công tác tư tưởng hết lần này đến lần khác.
Lâm Dược Phi cách tuổi kết hôn được pháp luật quy định bốn năm, cách tuổi kết hôn muộn sinh con muộn còn tận bảy năm!
Lữ Tú Anh nghĩ như vậy liền cảm thấy hiện tại anh có thích cô gái nào căn bản cũng vô dụng.
Lấy tính cách của Lâm Dược Phi, Lữ Tú Anh hiện tại chỉ sợ anh gặp rắc rối!
Lâm Dược Phi nghe thấy Lữ Tú Anh nhắc tới trong xưởng, thuận thế nói: “Mẹ, con không muốn làm việc trong xưởng đâu.”
Lữ Tú Anh không rảnh lo trên tay Lâm Dược Phi còn găm kim tiêm, bàn tay dính đầy bọt xà phòng chộp lấy bả vai Lâm Dược Phi: “Con nói cái gì?”
Chỉ tiêu này là phải đợi hai năm mới có được! Vậy mà Lâm Dược Phi lại nói không làm?
“Không đi làm con muốn làm gì? Tiếp tục ban ngày ngủ ngon, buổi tối uống rượu đánh bài, mỗi ngày chơi với đám bạn xấu kia à?”
Lâm Tiếu lập tức dùng tay che lỗ tai lại.