“Mẹ, mẹ có biết quầy bán văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân sắp dọn đi rồi không?” Lâm Tiếu cúi đầu che mặt, giọng nói hơi run.
Lữ Tú Anh hoảng hốt: “Hả? Dọn đi đâu?”
“Đừng khóc đừng khóc, dù chị Tiểu Vân dọn đi chỗ khác thì sau này con vẫn có thể gặp chị Tiểu Vân mà.”
Lâm Tiếu bỗng ngẩng đầu lên, lấy hai tay đang che mặt ra, cười to: “Con đâu có khóc! Mẹ, con lừa mẹ đấy.”
Lữ Tú Anh đưa tay đánh Lâm Tiếu một cái nhẹ: “Con nhỏ này, mẹ bảo mà, công việc kinh doanh của Tiểu Vân đang tốt lắm, sao phải dọn đi đâu chứ.”
Lâm Tiếu kể cho mẹ: “Quầy của chị Tiểu Vân sắp dọn đi thật, nhưng mà chỉ dọn qua sát bên thôi, còn ở ngay cổng trường của con.”
“Mẹ, lúc nãy mẹ sợ lắm phải không? Hôm nay con cũng bị dọa hết hồn luôn.” Lâm Tiếu hỏi.
Thật ra Lữ Tú Anh không bị sốc bởi tin quầy của Thẩm Vân sắp dọn đi, mà bà sợ Lâm Tiếu khóc không để ai yên, bà không muốn dỗ cô nữa đâu.
“Tại sao phải dọn tới bên cạnh vậy?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu: “Chị Tiểu Vân nói chị ấy thuê một cửa hàng ở gần đó, chị ấy muốn tự mở một cửa hàng văn phòng phẩm luôn.”
Lữ Tú Anh: “Muốn tự mở cửa hàng à, nhanh quá!”
Lữ Tú Anh nhớ lại, cảm thấy những ngày Thẩm Vân còn làm việc trong quán lẩu thịt dê như chỉ mới ngày hôm qua. Tết năm ngoái, Thẩm Vân nghỉ việc ở quán lẩu thịt dê rồi làm việc ở nhà sách, sau đó cô ấy tự mở một quầy bán văn phòng phẩm nhỏ. Thẩm Vân xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tất cả đều dựa vào chính mình, bây giờ còn chưa tới một năm mà đã thuê cửa hàng để tự mở một cửa hàng văn phòng phẩm rồi.
“Thẩm Vân giỏi quá.” Lữ Tú Anh khâm phục từ tận đáy lòng.
“Anh của con biết chưa?” Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Con cũng không biết anh hai biết chưa nữa.”
“Mẹ, con muốn gội đầu.” Lâm Tiếu nói với Lữ Tú Anh.
“Hôm qua mới đi nhà tắm rồi mà.” Lữ Tú Anh thấy lạ: “Hôm nay tắm được rồi, không cần gội đầu đâu.”
“Con muốn gội mà, Viên Kim Lai b.ắ.n một cây pháo giấy, rơi hết lên đầu con luôn.” Lâm Tiếu nhớ lại vẫn thấy tức giận, ngày hôm qua cô vừa mới gội đầu đấy.
Lữ Tú Anh nấu nước cho Lâm Tiếu gội đầu, quả nhiên có rất nhiều hạt kim tuyến nhỏ rơi ra từ tóc của Lâm Tiếu, chúng rơi xuống đáy chậu phát ra ánh sáng phản quang năm màu.
Lữ Tú Anh phải dùng chiếc lược dày để chải tóc thật cẩn thận cho Lâm Tiếu mới rửa sạch được bọt xà phòng trên đầu cô.
“Viên Kim Lai của lớp các con nghịch thật đấy.” Lữ Tú Anh thầm nghĩ, chắc là không kém gì Lâm Dược Phi lúc còn nhỏ.
“Thằng bé lấy pháo giấy từ đâu vậy? Nhà thằng bé có người kết hôn à?” Lữ Tú Anh mới chỉ thấy cái đó ở trong đám cưới, pháo giấy b.ắ.n vào không khí, cô dâu chú rể bước ra từ đám kim tuyến bay lả tả.
Lâm Tiếu: “Mua của chị Tiểu Vân đấy ạ.”
Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: “Tiểu Vân bán cả cái này à?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng vậy, pháo giấy, ruy băng, bong bóng đủ màu đều có bán.”
Lâm Tiếu chỉ đứng cạnh chị Tiểu Vân một lúc đã nhìn thấy vài học sinh lớp lớn mua những món đồ này, có người có hai sọc trên cánh tay, có người có ba sọc, họ đều là cán sự lớp.
“Mấy bạn Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết bàn bạc với nhau, lớp tụi con cũng mua.”
Các lớp sẽ tự làm tiệc mừng năm mới, lớp nào cũng lén theo dõi xem các lớp khác làm như thế nào. Giống như việc đi trận hình ô vuông, vẫy khăn đỏ trong đại hội thể thao, hay việc mặc váy đẹp và có đội múa phụ họa trong cuộc thi đồng ca, không lớp nào muốn thua kém lớp khác cả.
Nếu đã biết các lớp khác sẽ dùng ruy băng và bong bóng đủ màu để trang trí lớp học thì các bạn lớp Lâm Tiếu cũng muốn trang trí lớp học cho thật đẹp.
Hơn nữa, các bạn trong lớp Lâm Tiếu còn nghẹn ngào nói đây là tiệc mừng tết Nguyên Đán cuối cùng mà mọi người trải qua với cô giáo Từ.
Nhóm cán sự lớp Chung Hiểu Khiết, Trần Đông Thanh, Đường Kiều đều rất thích cô giáo Từ, họ biến tình cảm sâu đậm dành cho cô giáo Từ thành động lực, muốn bữa tiệc mừng phải thật rực rỡ, hoành tráng và vui vẻ.
“Để sau này khi cô giáo Từ nhớ lại, bữa tiệc của lớp chúng ta sẽ là bữa tiệc đặc biệt nhất.” Đường Kiều nói.
Lữ Tú Anh cười, trẻ con rất để ý những chuyện này. Hình như Thẩm Vân đã kiếm được kha khá từ việc bán ruy băng và bong bóng đủ màu trong lúc đang tổ chức tiệc mừng tết Nguyên Đán, đầu óc của Thẩm Vân thật nhanh nhạy. Lữ Tú Anh hoàn toàn không nghĩ tới việc bán những món đồ này.
“Vậy lớp các con lấy tiền ở đâu để mua đồ trang trí vậy?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết: “Hình như là ban cán sự lớp góp tiền với nhau.”
Lữ Tú Anh nhíu mày: “Ban cán sự tự bỏ tiền à?” Lữ Tú Anh cảm thấy không thích hợp, nhưng mà chuyện này không liên quan gì tới nhà mình. Lữ Tú Anh vẫn cầm hai chiếc khăn bông cẩn thận lau khô tóc cho Lâm Tiếu, nếu một chiếc khăn bị ướt sẽ đổi sang một chiếc khác.
“Được rồi, con ngồi cạnh lò sưởi hơi nước để hong tóc đi.” Lữ Tú Anh vỗ Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu cười ha ha đi tới lò sưởi hơi nước: “Sao con lại giống Tiểu Hoàng thế nhỉ?”
Lúc Tiểu Hoàng tắm rửa xong sẽ ngồi cạnh lò sưởi hơi nước để lông mau khô, lúc cô gội đầu xong cũng phải hong tóc cạnh lò sưởi hơi nước.
Đúng lúc này, Lâm Dược Phi trở về. Lữ Tú Anh đang dọn nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng Lâm Dược Phi mở cửa, bà vội vàng bước ra hỏi: “Con có biết chuyện Thẩm Vân mở cửa hàng văn phòng phẩm không?”
Lâm Dược Phi cười: “Mẹ, mẹ biết nhanh thế, Tiếu Tiếu phát hiện ra sao?”
Nghe Lâm Dược Phi nói vậy là Lữ Tú Anh biết anh đã biết rồi, bà trách cứ nói: “Tại sao con không nói cho mẹ?”
Lâm Dược Phi: “Con cũng mới biết hai ngày trước thôi.”
Năm nay tết đến sớm, vào tháng một dương lịch, trước ngày tết là thời điểm Lâm Dược Phi bận rộn nhất. Tối nào cũng phải gặp gỡ giao lưu, cũng đến nhà người khác chúc tết từ sớm, vì anh không muốn tụ tập với những người khác vào dịp tết.
Trước khi ăn tết cũng là lúc quyết toán tiền bạc, anh phải tổng kết và trả tiền cho nhà cung cấp nguyên vật liệu và công nhân thi công. Anh chưa bao giờ trì hoãn việc trả tiền, nhưng không có nghĩa người khác cũng không trì hoãn. Trước khi ăn tết, Lâm Dược Phi phải ra sức thúc giục trả tiền, rất nhiều người kiêng kỵ trả nợ vào tháng giêng nên nếu bây giờ không thu tiền thì sẽ bị kéo dài thêm một tháng.
Ngoài ra còn có rất nhiều các công việc vặt vãnh khác. Công nhân thi công không mua được vé xe lửa về quê trong dịp tết nên Lâm Dược Phi phải mua giúp họ. Rồi công nhân thi công đến trung tâm mua sắm để mua đồ mang về quê, nhưng khi đi trên đường lại bị rạch túi, tiền trong túi mất sạch. Lâm Dược Phi chỉ có thể nhấn mạnh liên tục rằng thời điểm cuối năm rất loạn, lúc ra ngoài mua đồ không được mang quá nhiều tiền và phải gói tiền thật cẩn thận.
Trên đường về nhà lại là một cửa ải khó khăn hơn, dù đi xe lửa hay ô tô đường dài, về quê ăn tết là lúc có nhiều trộm cắp nhất.
Lâm Dược Phi muốn giúp nhóm công nhân thi công làm thẻ ngân hàng để cất tiền lương trong thẻ, nhưng mọi người lại không muốn.
Nhóm công nhân không muốn một tấm thẻ nhỏ, ai cũng muốn tiền mặt.
Lâm Dược Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể liên tục dặn dò họ trên đường về nhà phải cất tiền cẩn thận, đừng ngại phiền phức, hoặc may một chiếc túi ở bên trong quần, hoặc quấn lại rồi để dưới lòng bàn chân, hoặc ít nhất cũng phải để bên trong túi ngay sát người, nếu có người chạm vào là nhận ra ngay.
Hai ngày nay, Lâm Dược Phi đều trở về sau khi Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đã ngủ nên họ không có thời gian nói chuyện với nhau.
Trời lạnh nên thức ăn có thể để ngoài ban công. Tối nào Lữ Tú Anh cũng chừa lại chút đồ ăn cho Lâm Dược Phi ở trong bếp, nếu Lâm Dược Phi đói bụng thì có thể hâm lại rồi ăn khuya, không đói bụng thì Lữ Tú Anh sẽ dùng làm bữa sáng.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Dược Phi bận rộn như vậy thì đau lòng lắm, nhưng vẫn hỏi: “Thẩm Vân mở cửa hàng văn phòng phẩm ở gần đó, sao con không qua đó giúp đỡ?”
Lữ Tú Anh lo thay cho Lâm Dược Phi. Cô gái ấy là người mà anh để ý, nhưng quan hệ vẫn không nóng không lạnh như cũ. Lâm Dược Phi bận, Thẩm Vân cũng bận, hai người bận đến nỗi cả tuần không gặp mặt nhau được lần nào. Phần lớn lần gặp mặt là lúc Lâm Dược Phi có thời gian đi đón Lâm Tiếu, thuận tiện nói chuyện mấy câu với Thẩm Vân ở tiệm sách Văn Lan.
“Chuyển cửa hàng mệt lắm, cửa hàng mới phải được quét tước, trang trí, đồ trong tiệm sách cũng phải được dọn qua.” Lữ Tú Anh thấy Lâm Dược Phi đường đường là một chàng trai trẻ, nên qua đó giúp làm mấy việc cần thể lực, nếu để một cái gái nhỏ như Thẩm Vân làm hết thì mệt mỏi lắm.’
“Chuyện Thẩm Vân mở cửa hàng là chuyện vui, con phải thể hiện gì đó đi chứ.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Dược Phi nhíu mày: “Con làm gì có thời gian? Để con tìm hai người đến giúp cô ấy vậy.”
Lữ Tú Anh thở dài một hơi, lúc đầu bà muốn Lâm Dược Phi tìm được một công việc ổn định, nhưng bây giờ bà không muốn như vậy nữa, bây giờ bà chỉ muốn Lâm Dược Phi tìm một công việc nhàn nhã mà thôi. Sau này lập gia đình mà hai người ai cũng bận rộn như vậy thì sống thế nào đây?