{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 167

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc đời

Đang Cập Nhật 1940 Chữ 23/02/2025 23:29:45

Lâm Dược Phi suy nghĩ: “Hay là con đặt lẵng hoa cho cô ấy nhé.”

Lữ Tú Anh nói được, khai trương cửa hàng mới là chuyện vui lớn, mà Thẩm Vân tiết kiệm như vậy, chắc chắn sẽ không tự đặt lẵng hoa. Nếu anh đặt mấy cái lẵng hoa thì sẽ vui vẻ sống động hơn, cũng thể hiện được tấm lòng.

Lâm Tiếu nghe anh hai nói vậy, lập tức chạy tới, khó hiểu hỏi: “Anh ơi, lẵng hoa là để dùng trong đám tang mà.”

Lâm Dược Phi dở khóc dở cười: “Cái đó là vòng hoa.”

“Lẵng hoa dùng để trưng lúc khai trương cửa hàng.”

Lâm Tiếu nói ngay: “Vậy em cũng muốn tặng lẵng hoa cho cửa hàng của chị Tiểu Vân.”

Lâm Tiếu mở ngăn kéo của mình, lấy chiếc hộp thiếc nhỏ từ bên trong ra, bên trong có khá nhiều tiền xu.

Từ sau khi quầy bán đồ ăn vặt ở trường học đóng cửa, tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu chỉ còn dùng để mua sách và văn phòng phẩm ở tiệm sách Văn Lan.

Mẹ ra quy định phải đọc hết một quyển sách mới được mua thêm quyển khác. Lúc mua văn phòng phẩm thì chị Tiểu Vân chỉ lấy giá vốn, cô ấy còn thường xuyên tặng quà cho cô nên bây giờ Lâm Tiếu xài tiền tiêu vặt không hết.

Mỗi cuối tuần cô đều đếm tiền tiêu vặt ở trong hộp thiếc, để dành đến kỳ nghỉ, cô cũng có thể ăn xiên nướng ở cung thiếu nhi một cách thoải mái giống Viên Kim Lai rồi.

Bây giờ Lâm Tiếu nguyện ý dùng số tiền mà mình tiết kiệm mua xiên nướng để mua lẵng hoa cho chị Tiểu Vân trước.

“Anh ơi, nhiêu đây có đủ mua một cái lẵng hoa không?” Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi vung tay: “Để anh mua cho em.”

Lâm Dược Phi gọi điện đặt sáu cái lẵng hoa, trong đó ba cái viết tên mình, ba cái viết tên Lâm Tiếu.

Tuy Lâm Tiếu nguyện ý dùng tiền tiêu vặt của mình nhưng nếu không cần phải dùng đến số tiền đó thì càng tốt. Cô vui vẻ đặt chiếc hộp thiếc của mình vào trong ngăn kéo, không phải tốn không một đồng nào mà cũng có ba cái lẵng hoa tặng chị Tiểu Vân.

“Cảm ơn anh, anh ơi, anh đặt lẵng hoa nào đẹp đẹp chút nhé.” Lâm Tiếu dặn dò.

Lâm Dược Phi liếc mắt nhìn Lâm Tiếu: “Nhóc hay lo!”

Cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân khai trương vào đúng dịp tết Nguyên Đán, mùng một tháng một.

Trước đó cô ấy đã mở quầy ở tiệm sách Văn Lan vào ngày Quốc tế thiếu nhi ngày một tháng sáu. Thẩm Vân cảm thấy ngày một là ngày tốt nên lại chọn ngày một.

Giữa trưa ngày ba mươi mốt, sau khi chuông tan học vang lên, trong đầu các bạn học chỉ có bữa liên hoan chiều nay nên không có tâm trạng đến nhà ăn.

Nhóm cán sự lớp bàn bạc với nhau, quyết định không đi ăn mà ở lại phòng học để chuẩn bị cho bữa liên hoan.

Diệp Văn Nhân thấy nhóm cán sự lớp không đến nhà ăn, do dự hỏi Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu: “Chúng ta có đến nhà ăn không?”

Họ cũng có thể không đến nhà ăn, trong cặp của Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân có rất nhiều đồ ăn vặt, ăn đồ ăn vặt cũng có thể no.

Vương Hồng Đậu mở to mắt: “Đương nhiên là phải đi.” Mỗi bữa ăn trong nhà ăn đều đã được trả tiền rồi.

Sau khi ba người đi vào nhà ăn, Diệp Văn Nhân lập tức cảm thấy may mắn vì mình đã tới nhà ăn, hôm nay nhà ăn nấu rất nhiều món.

Ba người Lâm Tiếu vừa mới xếp hàng đã nghe học sinh ở đằng trước nói: “Hôm nay có chân gà rán, còn có thịt xào chua ngọt nữa.”

Mắt của ba cô gái nhỏ cùng sáng lên.

Lâm Tiếu đưa cho dì phụ trách nhà ăn, quả nhiên dì phụ trách nhà ăn đã đặt một cái chân gà rán vào một ô vuông trên khay, rồi thêm một ô đầy thịt xào chua ngọt, mỗi học sinh còn được phát một hộp sữa chua nhỏ.

Lúc ngồi vào bàn ăn, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đổi khay ăn cho nhau. Hôm nay, dì phụ trách nhà ăn nhìn dáng người của học sinh để lấy đồ ăn. Diệp Văn Nhân cao nên dì ấy múc nhiều, Vương Hồng Đậu thấp nên dì ấy múc ít.

Nhưng sức ăn của hai người lại trái ngược, Vương Hồng Đậu ăn rất nhiều, Diệp Văn Nhân thì ăn rất ít.

Hai người có thể đổi đồ ăn cho nhau.

Diệp Văn Nhân đổi hai cái chân gà rán cho nhau, để Vương Hồng Đậu ăn cái lớn hơn một chút, còn mình ăn cái nhỏ hơn.

Hai cái chân gà rán không chênh nhau bao nhiêu, nhưng Vương Hồng Đậu rất cảm động, Diệp Văn Nhân tốt với cô bé quá.

“Lâm Tiếu, sao dì phụ trách nhà ăn lại múc nhiều đồ ăn cho cậu thế?” Vương Hồng Đậu nhìn khay đồ ăn của Lâm Tiếu, hỏi.

Diệp Văn Nhân: “Gần đây Lâm Tiếu cao hơn rồi.”

Vương Hồng Đậu ngạc nhiên: “Không thể nào, Lâm Tiếu cao hơn tớ à?”

Diệp Văn Nhân gật đầu: “Phải, Lâm Tiếu cao hơn cậu một đoạn.”

Thật ra lần kiểm tra sức khỏe trước, chiều cao đo được của Lâm Tiếu đã hơn Vương Hồng Đậu rồi, nhưng Vương Hồng Đậu không tin, nói bác sĩ kiểm tra sức khỏe đo sai rồi.

Bây giờ Vương Hồng Đậu và Lâm Tiếu đi song song với nhau, Diệp Văn Nhân đi ở đằng sau, có thể thấy rất rõ Lâm Tiếu đã cao hơn Vương Hồng Đậu một đoạn.

Lúc Vương Hồng Đậu biết chuyện, cô bé hậm hực cắn một miếng chân dài thật to: “Rõ ràng là tớ ăn nhiều nhất, tại sao tớ lại cao chậm nhất chứ?”

Lâm Tiếu nói với Vương Hồng Đậu: “Cậu phải chạy bộ.”

Ngày nào Lâm Tiếu cũng chạy bộ với Tiểu Hoàng.

Vương Hồng Đậu than ngắn thở dài: “Tớ ghét chạy bộ nhất.” Lâm Tiếu còn có Tiểu Hoàng chạy chung, cha mẹ cô bé lại không cho cô bé nuôi cún con.

Sau khi ba người ăn cơm xong, đi từ nhà ăn về phòng học, phát hiện phòng học đã thay đổi rất nhiều.

Tất cả các bàn học đều đã được di chuyển xuống cuối lớp, một dãy bàn được xếp thẳng đứng ở dưới, bên trên là một dãy bàn được úp ngược xuống. Giữa bốn cái chân của dãy bàn úp ngược là những chiếc cặp sách đủ màu của các bạn trong lớp.

Một vài bạn đang xếp ghế trong phòng học, một dãy bên trái, một dãy bên phải, một dãy ở sau.

Sau khi phòng học trống không, rác rưởi trên mặt đất được phơi bày rõ ràng, Chung Hiểu Khiết đang nói các bạn vừa tiến vào phòng học quét rác lau sàn để làm sạch sàn lớp.

Vương Hồng Đậu thấy Chung Hiểu Khiết đang bắt người khác làm việc, cô bé lập tức kéo Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đi: “Chúng ta đừng vội vào phòng học, ra hành lang tập luyện một lần đã.”

Hành lang chật kín học sinh, bình thường không có ai lui tới hành lang cuối dãy, đó là căn cứ bí mật của ba người, thế nhưng bây giờ đã bị học sinh lớp khác chiếm mất rồi. Mấy bạn nam bạn nữ đang ca hát nhảy múa, vỗ tay, xoay người ở đó.

Ba người Lâm Tiếu không tìm được chỗ luyện tập, bèn đi dạo ở hành lang, xem các bạn lớp khác tập luyện tiết mục cũng rất thú vị.

Diệp Văn Nhân không nhận ra Vương Hồng Đậu không muốn trở về quét rác lau dọn, nhưng Lâm Tiếu thì có. Cô và Vương Hồng Đậu nghĩ giống nhau, đi bộ trên hành lang vui hơn quét rác lau dọn nhiều.

Lâm Tiếu nhìn thấy một học sinh nữ cuối cấp đang ‘vẽ’ lên mí mắt của một học sinh nữ khác bằng một cái cọ nhỏ.

Lâm Tiếu tò mò hỏi: “Các chị ấy đang làm gì vậy?”

Diệp Văn Nhân: “Đang đánh mắt đấy.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu thấy người khác đánh mắt, cô nhìn một lúc, đến khi các học sinh nữ lớp lớn nhìn qua bằng ánh mắt không vui, Diệp Văn Nhân vội vàng kéo Lâm Tiếu chạy đi.

“Mẹ cậu không đánh mắt à?” Diệp Văn Nhân hỏi.

Lâm Tiếu lắc đầu, Vương Hồng Đậu cũng lắc đầu, mẹ của hai người đều không trang điểm, chỉ có mẹ Diệp Văn Nhân biết trang điểm thôi. Diệp Văn Nhân nói thêm: “Không phải lúc nào cũng trang điểm, có lúc trang điểm có lúc không.”

Ba người trở về phòng học lúc bữa liên hoan sắp được bắt đầu, phần lớn ghế trong lớp đã có người ngồi. Khi bàn ghế được sắp xếp như vậy, mọi người có thể ngồi thoải mái.

Ba người vội vàng tìm ba ghế trống sát nhau, nhưng phần lớn ghế trống chỉ có một hoặc hai ghế sát nhau. Vất vả lắm mới tìm được ba ghế sát nhau, Vương Hồng Đậu vội vàng ngồi xuống, nhưng bạn nữ bên cạnh nói: “Ui da, ghế này tớ lấy cho Phùng Xuân Yến trước rồi.”

Vương Hồng Đậu chỉ có thể đứng lên, hối hận: “Lúc nãy đáng lẽ chúng ta nên dùng cặp sách chiếm chỗ trước.”

“Không sao.” Lâm Tiếu lấy một cái ghế trống ra, nhờ các bạn ngồi dịch về phía trước, sau đó xếp ba chiếc ghế trống ra đằng sau: “Vậy là có chỗ rồi.”

Vương Hồng Đậu nói Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân ngồi giữ ba chiếc ghế, hai người bèn ngồi lên hai chỗ trống của ba chiếc ghế. Còn Vương Hồng Đậu vội vàng đi tìm cặp sách của ba người trong chiếc bàn bị lật ngược ở đằng sau.

Đồ ăn vặt của ba người đều nằm trong cặp sách.

Cặp của Vương Hồng Đậu có màu đỏ, của Diệp Văn Nhân là màu hồng nhạt, của Lâm Tiếu là màu xanh lam, bên trên có hình mèo máy.

Chiếc cặp cũ của Lâm Tiếu quá nhỏ, cặp sách mới được chọn trong tiệm của chị Tiểu Vân, vừa lớn vừa xinh đẹp. Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân rất thích chú mèo máy ở trên đó.

Cô giáo Từ ngồi trên chiếc ghế trống ở hàng phía sau cùng với các học sinh, các bạn hào hứng chia đồ ăn vặt của mình cho cô giáo Từ, nhưng cô giáo Từ xua tay từ chối.

Ba người Lâm Tiếu ngồi ở hàng ghế đầu bên trái, cách cô giáo Từ rất xa.

“Nếu biết cô giáo Từ ngồi ở hàng sau, lúc nãy chúng ta cũng ngồi hàng sau rồi.” Vương Hồng Đậu thở dài.

“Các bạn ngồi gần cô giáo Từ may mắn quá.” Lâm Tiếu xuýt xoa.

Tiếng chuông vang lên, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi. Đường Kiều xuất hiện trong phòng học giữa tiếng chuông, các bạn học ngạc nhiên kêu lên, hôm nay Đường Kiều trang điểm, không giống với bình thường một chút nào.

Đường Kiều mặc một chiếc váy len, trên cổ tay và tà váy đều có tầng tầng lớp lớp ren hoa, gương mặt cũng được trang điểm.

Vương Hồng Đậu nói nhỏ: “Đường Kiều cũng đánh mắt kìa.”

Lâm Tiếu gật đầu, ý là mình cũng đã nhìn thấy.

Sưu Tầm, 23/02/2025 23:29:45

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :