{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 165

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc đời

Đang Cập Nhật 1913 Chữ 23/02/2025 23:29:45

Vương Hồng Đậu sờ sờ cái mũi, cô bé tưởng rằng tên lớp gắn liền với giáo viên chủ nhiệm, đổi giáo viên chủ nhiệm thì sau này họ sẽ không được gọi là lớp A4 nữa.

Diệp Văn Nhân: "Ý tớ là, lớp A4 của chúng ta mà không có cô giáo Từ thì mọi người sẽ giải tán."

"Sau khi cô giáo Từ đi, lớp A4 của chúng ta đã không còn là lớp A4 như trước đây nữa."

Nghe Diệp Văn Nhân nói, dường như Vương Hồng Đậu hiểu ra đôi chút. Cô bé liếc nhìn Lâm Tiếu, xem thử Lâm Tiếu có nghe hiểu không, tuy nhiên cô bé chẳng nhìn ra được gì.

Tâm trạng của các học sinh đều rất ủ rũ, sau khi cô giáo Từ phát hiện ra điều này, cô ấy đã tổ chức một buổi họp lớp nho nhỏ.

Thật ra cô giáo Từ không muốn nói tin mình mang thai cho các học sinh biết sớm như vậy, nhưng hôm đó suýt chút nữa cô ấy đã bị Viên Kim Lai đụng phải, cô giáo Từ cũng không dám giấu diếm nữa, cô Lưu dạy Toán cũng khuyên cô ấy nên nói rõ mọi chuyện với các học sinh trong lớp, cô ấy còn xung phong giúp cô giáo Từ nói cho các học sinh trong lớp.

Mấy ngày nay, mỗi lần Viên Kim Lai đi qua cạnh cô ấy, lúc nào cũng nhỏ nhẹ cẩn trọng, hận không thể cách xa cô ấy mười mét, mỗi lần nhìn thấy cô ấy chỉ cần có đường vòng thì cậu bé sẽ đi đường vòng.

Cô giáo Từ nói với các học sinh tạm thời đừng nghĩ tới việc đổi giáo viên chủ nhiệm: "Cô còn dạy các em một học kỳ nữa mà." Cô giáo Từ cười nói.

“Đợi đến lúc cô nghỉ phép, nhà trường nhất định sẽ sắp xếp một giáo viên chủ nhiệm mới, các giáo viên trong trường của chúng ta đều rất tốt, đến lúc đó các em cố gắng theo giáo viên mới mà chăm chỉ học tập."

Lâm Tiếu giơ tay lên hỏi: "Cô giáo Từ, sau khi cô nghỉ phép xong, cô không thể dạy chúng em nữa sao ạ?"

Cô giáo Từ lắc đầu: "Cái này phải dựa vào sự sắp xếp của nhà trường, thông thường nhà trường sẽ không sắp xếp như vậy."

Cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu cúi xuống, những gì cô giáo Từ nói giống hệt như mẹ cô nói, trong lòng cô vẫn còn nuôi nấng một ít hy vọng nên mới hỏi lại một lần nữa, tuy nhiên lại nghe thấy câu trả lời giống nhau.

Cô giáo Từ an ủi Lâm Tiếu: “Khi cô nghỉ phép xong, trở về sẽ dạy các lớp khác, vẫn dạy ở tòa nhà giảng dạy này, chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt mà."

Lâm Tiếu nghe thấy lời cô giáo Từ nói thì lập tức ngẩng đầu lên, đúng vậy, cô vẫn có thể đến văn phòng của cô giáo Từ để tìm cô ấy.

Mấy ngày sau, cô giáo Từ công bố một tin tức mới, làm bầu không khí buồn bã ủ rũ trong lớp hoàn toàn biến mất.

“Nhà trường thông báo chiều ngày 31 mỗi lớp sẽ tổ chức buổi liên hoan năm mới tại lớp học của mình.” Cô giáo Từ nói.

Ầm lên một tiếng, trong lớp học nổ tung, ngay lập tức các học sinh nhao nhao hỏi cô giáo.

"Cô ơi, buổi liên hoan năm mới tổ chức lâu mau ạ?"

"Có thể mang đồ ăn vặt đến buổi liên hoan năm mới không ạ?"

"Chúng ta có cần chuẩn bị tiết mục văn nghệ không ạ? Mỗi bạn đều phải chuẩn bị tiết mục văn nghệ sao ạ?"

Cô giáo Từ lần lượt trả lời các câu hỏi của học sinh: "Hai tiếng đồng hồ, bữa tiệc bắt đầu lúc một giờ rưỡi và kết thúc lúc ba giờ rưỡi."

"Có thể mang theo đồ ăn vặt, nhớ mang theo túi đựng rác, sau khi ăn xong đồ ăn vặt không được vứt rác bừa bãi, sau khi buổi liên hoan kết thúc nhớ phải dọn dẹp sạch sẽ trước khi đi."

"Không nhất thiết mỗi thành viên trong lớp đều phải tham gia biểu diễn văn nghệ, sẽ biểu diễn theo nhóm, mỗi nhóm hai tiết mục, rồi thêm một số trò chơi nhỏ nữa."

Cô giáo Từ giao việc phân công nhiệm vụ của buổi liên hoan cho lớp phó văn thể mỹ Đường Kiều, để cho lớp trưởng Chung Hiểu Khiết và lớp phó học tập Trần Đông Thanh phối hợp với Đường Kiều, thống kê các tiết mục mà mọi người đăng ký, sắp xếp xen kẽ các tiết mục văn nghệ và trò chơi theo thứ tự.

Buổi liên hoan của mỗi lớp cũng cần có người dẫn chương trình, cô giáo Từ chọn Đường Kiều và Trần Đông Thanh.

Đường Kiều và Trần Đông Thanh phân chia nhiệm vụ, Đường Kiều nói: "Tớ phải thống kê các tiết mục văn nghệ, sắp xếp trình tự biểu diễn các tiết mục, cậu viết thoại dẫn chương trình nha."

Trần Đông Thanh khó xử hỏi: "Tớ không biết viết."

Đường Kiều nghĩ ra một cách hay cho Trần Đông Thanh: "Vậy cậu viết phần mở đầu và kết thúc, còn các lời thoại ở phần giữa thì để cho các bạn học đăng ký tiết mục văn nghệ tự mình viết, sau đó cậu tổng hợp lại là được."

Trần Đông Thanh cảm thấy đây là một cách hay, tuy nhiên khi làm thì nó không hề đơn giản như vậy, mỗi ngày cậu bé đều phải đuổi theo phía sau bạn học đề đòi thoại dẫn chương trình.

Trong hành lang, Trần Đông Thanh nhìn thấy ba người Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đang luyện hát với nhau, cậu bé lập tức chạy qua đòi thoại dẫn chương trình: "Lâm Tiếu, Lâm Tiếu, trước khi các cậu hát cần phải có thoại để dẫn chương trình, các cậu viết xong chưa?"

Lâm Tiếu buột miệng nói: "Tiếp theo, mời các bạn thưởng thức bài hát Xì Trum do Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Lâm Tiếu trình bày."

Trần Đông Thanh đợi một hồi, thấy Lâm Tiếu không nói nữa, cậu bé hỏi: "Hết rồi sao?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Hết rồi."

Trần Đông Thanh cau mày: "Không được, không được, quá đơn giản rồi, các cậu phải viết thêm hai câu nữa." Chủ yếu là bây giờ hầu như các bạn học giao thoại dẫn chương trình đều chỉ có một câu như này, Trần Đông Thanh nghĩ có lẽ thoại dẫn chương trình sẽ phải thay đổi.

Lâm Tiếu: "Cả câu như này còn không đủ sao? Bài hát này của chúng tớ cũng chẳng được mấy câu."

Diệp Văn Nhân nhận lấy nhiệm vụ này: "Vậy để tớ viết ít câu thoại dẫn chương trình, giờ giải lao tiết sau sẽ đưa cho cậu."

Trần Đông Thanh dặn dò: "Giờ giải lao tiết sau nhất định phải đưa cho tớ đó."

“Sắp đến giờ vào học rồi à?” Thấy các bạn học trong hành lang xôn xao quay về lớp, Diệp Văn Nhân cũng kéo Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu quay về lớp: "Chúng ta cũng quay về đi, tiết sau rồi lại luyện tập tiếp."

Lúc Lâm Tiếu đi vào cửa lớp, Trần Đông Thanh ở trước mặt cô đột nhiên thắng bước chân lại: "Đợi đã."

Tuy nhiên, đã quá muộn, Lâm Tiếu đã bước một chân vào lớp học, Viên Kim Lai “vù” một cái từ bên cạnh nhảy ra, “bùm” một tiếng mở pháo giấy trong tay ra.

Những mảnh giấy nhỏ màu sắc rực rỡ lấp la lấp lánh phun lên trên, rồi lả tả rơi xuống, tất cả rơi hết trên đầu Trần Đông Thanh và Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu ở phía sau Lâm Tiếu cũng bị dính một chút, nhưng Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh mới là hai người thảm nhất.

Trên tóc, cổ và quần áo của họ đều dính đầy các mảnh giấy nhỏ lấp la lấp lánh.

Còn có một mảnh rơi vào trong mí mắt Lâm Tiếu, Lâm Tiếu phủi mấy lần mới phủi hết.

"Ha ha ha ha!" Viên Kim Lai giơ cái ống pháo giấy rỗng trong tay lên, chỉ vào Lâm Tiếu bật cười.

Lâm Tiếu vươn tay nắm lấy cổ áo Viên Kim Lai: "Viên Kim Lai, cậu c.h.ế.t chắc rồi."

Tuy nhiên, Viên Kim Lai giống như một con cá nhanh nhẹn, cậu bé trượt một cái luồn vào trong lớp học, quay về chỗ ngồi của mình.

Lâm Tiếu cúi đầu phủi phủi mái tóc của mình, các mảnh giấy sáng lấp lánh đó như những bông tuyết lần lượt rơi xuống.

Cô biết mục tiêu của Viên Kim Lai chính là mình, Trần Đông Thanh và Vương Hồng Đậu đều là những người bị cô liên lụy. Lâm Tiếu cũng không hiểu tại sao, Viên Kim Lai lúc nào cũng thích chọc cô.

"Reng reng reng." Chuông vào lớp vang lên, cô giáo Từ bước vào lớp, nhìn thấy những mảnh giấy màu dưới đất, liền hỏi: "Cái này là ai làm?"

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đồng thanh nói: "Viên Kim Lai."

Cô giáo Từ: "Sau khi tan học Viên Kim Lai ở lại quét dọn sàn nhà."

Lâm Tiếu thầm hạ quyết tâm, sau khi chuông tan học vang lên, cô sẽ cầm lấy cái chổi trước, quét hết những mảnh giấy nhỏ sáng lấp lánh này lại, rồi rải chúng lên đầu Viên Kim Lai.

Giờ giải lao tiết sau, Lâm Tiếu đã làm theo những gì mà mình nghĩ.

Tuy nhiên, sau khi bị cô rải cả một đầu giấy lấp lánh, Viên Kim Lai vẫn cười ha ha lên, trông cậu bé không hề tức giận một chút nào cả.

Thấy Viên Kim Lai như vậy, Lâm Tiếu cũng không giận nổi.

"Này, Viên Kim Lai, pháo giấy này của cậu mua ở đâu đó?" Lâm Tiếu hỏi.

Viên Kim Lai: "Mua ở cổng trường đó."

Sau khi tan học, Lâm Tiếu đến cổng trường để tìm ống pháo giấy đó, cô vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra những ống pháo giấy trong tay Viên Kim Lai là do chị Tiểu Vân bán.

Ngoài pháo giấy, còn có bóng bay, ruy băng nhiều màu sắc khác nhau.

Lâm Tiếu sững sờ: "Chị Tiểu Vân, chị bán những thứ này từ khi nào vậy?"

Thẩm Vân cười nói: "Trường các em không phải tổ chức tiệc liên hoan sao? Nên chị bán một ít."

Ánh mắt Lâm Tiếu rời khỏi những quả bóng bay và ruy băng nhiều màu sắc ấy, cô phát hiện quầy hàng bán đồ văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân đã trống một nửa, chị Tiểu Vân còn đang bận thu dọn đồ đạc trong cửa hàng.

Trong lòng Lâm Tiếu lo lắng, vội vàng hỏi: "Chị Tiểu Vân, chị đang làm gì vậy?"

Thẩm Vân cười nói: "Chị chuyển tiệm."

Trong lòng Lâm Tiếu dường như có một cơn gió lạnh thổi qua, cô giáo Từ sắp đi rồi, chị Tiểu Vân cũng muốn đi sao?

"Chị Tiểu Vân, chị chuyển đi đâu vậy?" Lâm Tiếu hỏi.

Thẩm Vân nghe thấy trong giọng nói của Lâm Tiếu có phần nghẹn ngào, cô ấy ngạc nhiên quay đầu lại.

"Chị chuyển tới bên cạnh thôi."

Thẩm Vân chỉ vào cửa hàng bên cạnh tiệm sách Văn Lan: “Chị thuê cửa hàng này rồi, sau này cửa hàng này sẽ là cửa hàng văn phòng phẩm của chị.”

Sưu Tầm, 23/02/2025 23:29:45

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :