{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 164

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc đời

Đang Cập Nhật 1808 Chữ 23/02/2025 23:29:45

Lâm Tiếu khóc suốt đoạn đường về nhà.

Lữ Tú Anh dỗ như thế nào cô cũng không nín, bà chỉ có thể cố đạp xe thật nhanh về nhà. Xe chạy đến khu tập thể của xưởng dệt bông, mấy người hàng xóm đều đổ dồn ánh mắt về họ.

“Ôi, Tiếu Tiếu bị làm sao vậy?”

"Tú Anh, chị đánh nó à? Có gì thì từ từ nói, Tiếu Tiếu hiểu chuyện như vậy mà."

"Tiếu Tiếu, đừng khóc nữa, dì mới mua quýt, cho cháu một quả quýt này."

Lữ Tú Anh liên tục giải thích bà không hề đánh đập hay mắng mỏ con gái, sau đó từ chối hết tất cả đồ ăn mà hàng xóm đưa, cuối cùng dẫn Lâm Tiếu về nhà.

Tiểu Hoàng chạy ra cửa đón họ, nhìn thấy Lâm Tiếu đang khóc thì nó lập tức đi theo không rời Lâm Tiếu một bước.

Lữ Tú Anh lau lau cái chân của Tiểu Hoàng, phá lệ cho phép Tiểu Hoàng ngồi lên ghế sô pha, để cho Tiểu Hoàng nằm trên đùi Lâm Tiếu chơi với cô.

Lữ Tú Anh pha cho Lâm Tiếu một ly nước mật ong: "Uống đi, làm dịu cổ họng."

Lâm Tiếu cầm lấy ly dâu tây nhỏ của mình, một hơi uống hết ly nước mật ong, ôm chặt lấy Tiểu Hoàng, khóc thì không khóc nữa, nhưng thỉnh thoảng lại thút thít vài cái.

“Mẹ, tại sao cô giáo Từ sinh em bé xong lại không trở thành giáo viên chủ nhiệm của chúng con nữa?” Lâm Tiếu thút thít một cái, nước mắt lại sắp rơi xuống.

Lữ Tú Anh vội vàng tiếp lời để di chuyển sự chú ý của cô: "Sau khi sinh em bé xong, cô giáo Từ cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng sức khỏe."

Lâm Tiếu sụt sịt: "Hai tháng nghỉ hè không đủ để nghỉ ngơi điều dưỡng sức khỏe sao ạ? Ngày 1 tháng 7 cô giáo Từ sẽ sinh xong em bé, ngày 1 tháng 9 có thể quay về trường dạy chúng con rồi."

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười nói: "Chúng ta không thể nào chọn được ngày sinh em bé ra, làm sao có thể sinh em bé vào đúng ngày 1 tháng 7 được?"

Lâm Tiếu: "Vậy cô giáo Từ có thể chờ năm lớp bốn khai giảng, nghỉ ngơi hai tháng rồi trở lại dạy chúng con."

"Giáo viên dạy môn Ngữ văn mới chỉ cần tạm thời dạy chúng con một hai tháng, nhiều nhất nhiều nhất thì một học kỳ, cô giáo Từ đã có thể trở lại rồi."

Học kỳ hai lớp bốn, lớp năm và lớp sáu, sau khi cô giáo Từ trở về ít nhất cũng có thể dạy bọn cô được hai năm rưỡi.

Lữ Tú Anh nói: "Nhà trường sẽ không sắp xếp như vậy đâu, sau khi cô giáo Từ nghỉ sinh xong, cô ấy sẽ phải dạy một lớp mới."

"Khi cô giáo Từ nghỉ sinh, các con phải đổi giáo viên một lần, khi cô giáo Từ quay lại, các con phải đổi giáo viên một lần nữa. Đổi giáo viên hai lần sẽ ảnh hưởng quá trình học tập của các con, trường học rất khó sắp xếp."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Cô giáo Từ quay về thì làm sao có thể gọi là đổi giáo viên được? Cô giáo vốn là giáo viên của chúng con mà."

“Tại sao cô giáo Từ sinh em bé xong lại không dạy chúng con nữa mà lại đi dạy lớp khác?” Lâm Tiếu không cách nào chấp nhận được.

Lữ Tú Anh an ủi Lâm Tiếu: "Các giáo viên ở Trường tiểu học Đường Giải Phóng đều rất tốt. Giáo viên chủ nhiệm mới sau này của lớp con chắc chắn cũng là một giáo viên rất tốt, đến lúc đó có lẽ con sẽ thích giáo viên mới cho mà xem."

Lâm Tiếu lắc đầu như cái trống lắc tay: "Cô giáo Từ là giáo viên tốt nhất, không có giáo viên nào tốt hơn cô giáo Từ."

Thấy Lâm Tiếu lại sắp khóc, Lữ Tú Anh vội vàng nói theo Lâm Tiếu: "Ừm, mẹ biết, cô giáo Từ là một giáo viên rất tốt."

"Đừng khóc, đừng khóc, đâu phải cô giáo Từ sẽ đi ngay bây giờ đâu, cô giáo Từ còn dạy các con mấy tháng nữa mà."

"Cô giáo Từ cũng không muốn con vì lý do này mà khóc, bất kể là giáo viên nào dạy, cô giáo Từ đều hy vọng các con sẽ chăm chỉ học tập, luôn luôn vui vẻ."

Lữ Tú Anh đã tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng dỗ được Lâm Tiếu, lúc này Lâm Dược Phi cũng về đến nhà.

Lâm Dược Phi nhìn thấy đôi mắt vừa sưng vừa đỏ của em gái mình, anh giật mình: "Làm sao vậy, ai ăn h.i.ế.p em?"

Lâm Tiếu mím môi, vừa nhắc đến chuyện này nước mắt cô lại lăn dài: "Cô giáo Từ sắp sinh em bé rồi, sau này cô giáo Từ sẽ không dạy bọn em nữa."

Lâm Dược Phi sững sờ một lát rồi nhanh chóng tiêu hóa tin tức này, khi biết tin cô giáo Từ kết hôn anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này.

Cho dù phải đổi giáo viên chủ nhiệm mới, Lâm Dược Phi cũng không hối hận vì lúc đầu mới chuyển trường đã chọn lớp A4, chọn cô giáo Từ, bầu không khí trong lớp A4 luôn rất tốt, sau khi chuyển trường tính cách của Lâm Tiếu ngày càng tự tin hơn, hoạt bát hơn.

Lâm Dược Phi nhìn em gái với đôi mắt sưng đỏ, cười nói: "Cô giáo Từ chỉ là sắp sinh thôi, đâu phải cô giáo Từ sắp c.h.ế.t đâu, sao em lại khóc thành như thế này?"

Không dễ dàng gì Lữ Tú Anh mới dỗ được Lâm Tiếu, vừa nghe thấy những lời của anh trai mình, cô lại bật khóc lên.

"Cô giáo Từ sắp xa chúng em rồi!"

Cách một tầng nước mắt mờ mịt, Lâm Tiếu trừng mắt nhìn anh trai mình, anh trai không hiểu gì cả.

Lữ Tú Anh vỗ một cái vào cánh tay Lâm Dược Phi: "Con bé đang buồn, con chọc con bé làm gì?"

Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu lại khóc, bà vô cùng đau đầu, bà phải tốn rất nhiều công sức mới dỗ được vậy mà.

"Đi đi đi, đừng xuất hiện ở đây nữa, đừng để mẹ với Tiếu Tiếu nhìn thấy con nữa." Lữ Tú Anh đuổi Lâm Dược Phi ra ngoài.

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu một cái, tặc lưỡi lắc đầu: "Mẹ, tính tình bây giờ của mẹ tốt hơn trước rất nhiều, nếu lúc nhỏ con mà khóc như này thì đừng nói đến việc mẹ dỗ con một cách kiên nhẫn như vậy, con vừa khóc mẹ còn vừa đánh con, đánh đến khi con nín thì mới thôi."

Lữ Tú Anh lườm Lâm Dược Phi: "Con với em gái con giống nhau sao?"

Một lúc sau, Lữ Tú Anh mới dịu giọng hơn: "Cuộc sống hiện tại nhà chúng ta đã khác với trước đây rồi."

Thời điểm đó, cuộc sống của Lữ Tú Anh quá khó khăn, bà thật sự không cách nào kiên nhẫn được.

Lữ Tú Anh dỗ Lâm Tiếu một lần nữa rồi mới vào bếp nấu cơm. Lâm Dược Phi đi tới giúp Lữ Tú Anh một tay: "Mẹ, bữa tối hôm nay nhớ thêm một ít muối, hay là nấu canh đi."

Lữ Tú Anh không hiểu: "Con muốn uống canh sao?"

Lâm Dược Phi: "Bổ sung hàm lượng nước và muối cho Tiếu Tiếu."

Lữ Tú Anh hung dữ trừng Lâm Dược Phi một cái: “Ở trước mặt em gái con đừng có nói tào lao nữa."

Lâm Dược Phi: "Con biết rồi, hai con mắt của em ấy đã sưng thành quả mơ rồi, em ấy mà khóc nữa chắc thành quả đào mất."

Lúc nấu ăn, Lữ Tú Anh đã luộc luôn một cái trứng gà, sau khi bóc vỏ bà bảo Lâm Tiếu cầm lấy tự lăn quanh mắt giảm sưng.

"Lăn kỹ cả hai con mắt, nếu không sáng mai ngủ dậy hai con mắt của con sẽ mở không nổi, híp hai mắt đi học, khi thầy cô viết chữ lên bảng chắc chắn sẽ nhìn không rõ."

Những lời mà mẹ nói làm cho Lâm Tiếu giật mình, cô lập tức cầm lấy quả trứng, nghiêm túc lăn đều hai mắt, cô rất sợ hai mắt của mình sưng thành một đường cái gì cũng nhìn không rõ, cô phải nhìn rõ cô giáo Từ.

Lâm Tiếu lật cuốn nhật ký của mình ra, đã lâu rồi cô không viết nhật ký, lần viết nhật ký gần nhất còn dùng bút chì viết.

Lâm Tiếu bơm đầy mực vào bút máy, lấy giấy vệ sinh lau sạch ngòi bút, dùng bút máy nắn nót viết vào cuốn nhật ký.

"Từ giờ trở đi, mỗi ngày mình sẽ nhìn cô giáo Từ thật kỹ."

"Nhìn cô giáo Từ một cái thì lại ít thêm một cái."

Mắt của Lâm Tiếu được lăn trứng rất lâu, cái trứng sau khi lăn xong, Lữ Tú Anh đem đi rửa sạch, bẻ thành từng miếng cho Tiểu Hoàng ăn, Tiểu Hoàng vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi.

Sáng ngày hôm sau thức dậy, hai mắt của Lâm Tiếu vẫn còn hơi sưng, lúc rửa mặt chạm vào mắt còn vừa căng vừa đau.

Đến lớp học, Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đồng thời chỉ vào mắt nhau và nói: "Mắt của cậu cũng sưng à?"

Vương Hồng Đậu sáp tới, tò mò hỏi: "Tại sao mắt của hai cậu đều sưng lên vậy?"

Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân nhìn nhau, ai cũng ngại nói ra.

Giờ giải lao, Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đứng ở cuối hành lang không có người đi qua. Đây là căn cứ bí mật của họ, nếu có bí mật nhỏ nào không muốn các bạn học khác trong lớp nghe thấy thì ba người sẽ đến đây nói.

Chỉ là thường ngày họ đều cười nói vui vẻ kể những bí mật nho nhỏ đó, nhưng bây giờ ba người họ đều ủ rũ buồn bã, dựa lưng vào tường, người này một tiếng người nọ một tiếng thay nhau thở dài.

Cảnh tượng trước mắt trùng hợp với một cảnh tượng trong ký ức của cô, Lâm Tiếu nói: "Lần trước buồn như này chính là lúc tiệm tạp hóa bị đóng cửa."

Diệp Văn Nhân: "Việc cô giáo Từ rời xa chúng ta còn buồn hơn cả việc tiệm tạp hoá bị đóng cửa."

Diệp Văn Nhân sụt sịt: "Sau khi cô giáo Từ đi, lớp A4 của chúng ta không còn là lớp A4 nữa rồi."

Vương Hồng Đậu tưởng thật: "Hả, vậy lớp chúng ta đổi thành lớp mấy, lớp A5 à?"

Diệp Văn Nhân: “Tớ chỉ nói ẩn dụ thôi.”

Sưu Tầm, 23/02/2025 23:29:45

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :