Sau khi Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi tiễn thầy Triệu về, tâm hồn hai người như treo ngược cành cây.
Ngồi trên ghế sô pha một lúc, Lữ Tú Anh mới đứng dậy, chuẩn bị đến nhà Tiểu Mai đón Lâm Tiếu.
“Aida, sao lại quên mời thầy Triệu ở lại ăn cơm rồi?” Lữ Tú Anh vỗ trán, bà đã sớm mua thịt rau chuẩn bị cho bữa ăn này, ngay cả một lời mời xã giao mời thầy Triệu ở lại ăn cơm cũng quên nói.
Một người giỏi xã giao như Lâm Dược Phi cũng quên mất chuyện này.
"Không sao, sau này con sẽ tìm cơ hội mời thầy Triệu và thầy Hà ăn cơm." Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh đi đón Lâm Tiếu về, trên đường về Lâm Tiếu nóng lòng hỏi: "Mẹ ơi, thầy Triệu đến nhà chúng ta nói gì về con vậy?"
Lữ Tú Anh cười nói: "Thầy Triệu khen con thông minh, còn nói con có thể ghi nhớ các ván cờ, trí nhớ rất tốt. Chuyện này sao con không nói với mẹ?"
Lâm Tiếu: "Con nói rồi mà."
Lâm Tiếu nắm tay mẹ mình lắc lắc, bày tỏ sự không hài lòng: "Mẹ, con đã từng kể với mẹ, con đã biết chơi cờ caro rồi, lần đầu tiên chơi cờ caro con đã chơi thắng các bạn khác, mẹ quên rồi sao?"
Lữ Tú Anh vừa mỉm cười vừa lắc đầu: "Mẹ không quên." Lữ Tú Anh đã quen với điều đó rồi, trọng điểm chú ý của Lâm Tiếu khác xa với bà.
"Không phải mẹ đã hứa với con, mua cho con một bộ cờ caro, để cho con ở nhà cũng có thể chơi sao?"
Nghe thấy lời của mẹ, Lâm Tiếu cười lên, quả nhiên mẹ không có quên.
Lữ Tú Anh nói: "Hôm nay thầy Triệu còn nói đến việc học vượt lớp. Chu Tuệ Mẫn học chung lớp Olympic Toán với con đã học vượt lớp, thầy Triệu hỏi con có muốn học vượt lớp không."
Lâm Tiếu ngơ ngác hỏi: "Học vượt lớp là sao ạ?"
Lữ Tú Anh giải thích rõ ràng cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu kinh ngạc nói: "Hóa ra Chu Tuệ Mẫn cùng tuổi với con à."
Lữ Tú Anh thấy trọng điểm của Lâm Tiếu lại chạy lệch hướng nên bà nhanh chóng kéo cô lại, bà nghiêm túc hỏi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, con có muốn học vượt lớp không?"
Lâm Tiếu lập tức lắc đầu giống như một cái trống lắc tay: "Không, con không muốn học vượt lớp."
"Con muốn ở bên Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân mãi mãi."
"Còn có cô giáo Từ nữa."
Tối hôm đó, Lữ Tú Anh đã nói tỉ mỉ về chuyện học vượt lớp với Lâm Tiếu, nhưng thái độ của Lâm Tiếu luôn rất kiên định, cô kiên quyết không chịu học vượt lớp.
Nếu đã như thế, Lữ Tú Anh quyết định tôn trọng quyết định của Lâm Tiếu.
Lâm Dược Phi thương lượng với Lữ Tú Anh: "Cứ hết một học kỳ thì hỏi em ấy một lần, cách nghĩ của trẻ con thường rất dễ thay đổi."
Lâm Tiếu nghe thấy anh trai nói như vậy, lập tức phản bác: "Không có đâu."
"Em không muốn học vượt lớp, không muốn xa mấy người bạn thân, không muốn xa cô giáo Từ, một trăm năm cũng không thay đổi."
Lâm Dược Phi cười hì hì: "Được, em một trăm năm cũng không thay đổi."
Vào thứ hai, Lâm Tiếu đến trường đi học, vừa nhìn thấy Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cô liền kể lại câu chuyện kinh hoàng vào hôm chủ nhật cho hai người bạn nhỏ của mình nghe.
"Thầy Triệu thế mà đến nhà tớ nói về việc học vượt lớp."
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều có thể hiểu được nguyên nhân tại sao Lâm Tiếu lại kiên quyết từ chối.
"Học vượt lớp quá đáng sợ rồi."
"Đúng vậy, sau khi học vượt lớp cậu sẽ không thể chơi chung với chúng tớ nữa, sau khi học vượt lớp cậu sẽ không thể nào gặp được một cô giáo viên tốt như cô giáo Từ nữa."
Ba người Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nắm lấy tay nhau: "Chúng ta sẽ mãi không chia xa."
Hai ngày nay nhiệt độ lại giảm xuống, trong phòng học rất ấm áp, nhưng ngoài hành lang lại rất lạnh. Không biết học sinh trực nhật nào đã dùng giẻ lau ướt dầm dề lau sàn nhà, vết nước trên hành lang chưa khô, kết thành những váng băng mỏng.
Với những miếng váng băng mỏng như vậy mà Viên Kim Lai cũng muốn "trượt băng" trong hành lang, cậu bé chạy tới chạy lui như một con tinh tinh.
Lâm Tiếu nhìn Viên Kim Lai chật vật trượt băng ở hành lang, cô thầm nghĩ chuyện này còn ngốc hơn cô trượt trên bàn tính gấp trăm lần.
Khi cô giáo Từ đi về phía cửa lớp, Viên Kim Lai vội xông qua hành lang, suýt đụng phải cô giáo Từ.
“Á..." Cô giáo Từ đứng trong hành lang hét lên một tiếng, nhanh chóng nghiêng người né Viên Kim Lai, Viên Kim Lai đ.â.m vào hông của cô giáo Từ, cô giáo Từ vịn vào tường vội hít thở.
Các học sinh bị tiếng hét của cô giáo Từ làm giật mình.
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy tiếng hét của cô giáo Từ, họ xôn xao chạy ra khỏi lớp, đồng thanh chỉ trách Viên Kim Lai: "Viên Kim Lai, cậu đụng trúng cô giáo Từ làm cô ấy bị đau rồi kìa."
"Viên Kim Lai, cậu đụng trúng cô giáo Từ rồi."
"Cô giáo Từ, để chúng em đưa cô đến phòng y tế."
Cô giáo Từ rút tay khỏi bức tường đang vịn, nói với các học sinh: "Không sao đâu, cô không sao."
Viên Kim Lai bị dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp, cậu bé nghĩ rằng mình đã làm cô giáo Từ bị thương rất nghiêm trọng, cậu bé cúi đầu xin lỗi cô giáo Từ với đôi mắt đỏ hoe.
"Cô ơi, em xin lỗi, không phải em cố ý tông vào người cô đâu ạ."
Cô giáo Từ: "Không sao, cô không có bị thương." Cô giáo Từ quả thật không có bị thương, cô ấy tránh rất kịp lúc, Viên Kim Lai chỉ quẹt qua người cô, chỉ là bị quẹt nhẹ một chút, không có tông trúng.
Tiếng hét của cô giáo Từ là do sợ hãi mới la lên.
"Sau này em không được chạy nhanh như vậy ở hành lang nữa, hành lang là nơi để đi bộ, không phải để chạy, chạy ở hành lang nguy hiểm lắm." Cô giáo Từ nói với Viên Kim Lai.
Viên Kim Lai gật đầu lia lịa: "Cô giáo Từ, em sai rồi, sau này em sẽ không dám nữa."
Thấy cô giáo Từ không bị thương, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cô giáo Từ không bị thương nên việc này được xem như là một việc nhỏ, nó nhanh chóng bị lãng quên trong lòng Lâm Tiếu và các bạn học trong lớp.
Không ngờ trong tiết học buổi sáng ngày hôm sau, đột nhiên cô Lưu dạy Toán bước vào lớp, đứng trên bục giảng.
Các học sinh ngẩng đầu lên một cách đầy kinh ngạc, lần lượt nhìn về phía cô Lưu dạy Toán. Bây giờ là tiết Ngữ văn, tại sao cô Lưu dạy Toán lại đến đây?
Cô Lưu đứng trên bục giảng, giọng nói rõ ràng: "Cô xin thông báo cho các em một tin quan trọng."
"Cô chủ nhiệm của các em, cô giáo Từ đang mang thai em bé, sau này các em chú ý, không được chạy nhảy đùa giỡn xung quanh cô giáo Từ, tuyệt đối không được va vào cô giáo Từ."
Lâm Tiếu quay người lại, nhìn Vương Hồng Đậu ngồi bàn sau và Diệp Văn Nhân ngồi ở bàn sau sau nữa, ba người kinh ngạc nhìn nhau.
Cô giáo Từ đã mang thai em bé rồi.
Tiết học đầu tiên là tiết Toán, nguyên cả một tiết học, kỷ luật trong lớp đều rất mất trật tự, mọi người trong lớp cần thời gian để tiêu hóa cái tin tức chấn động này, Lâm Tiếu cũng cần thời gian để tiêu hóa nó.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, Đường Kiều lập tức nói với mọi người: "Tớ đã nhận ra được cô giáo Từ mang thai từ lâu rồi."
"Không lẽ các cậu không có nhận ra sao? Gần đây cô giáo Từ không có trang điểm, quần áo thì thùng thình, cái bụng nhỏ còn nhô lên một chút so với trước đây."
Đường Kiều về nhà nói chuyện này với cha mẹ cô bé, nhưng cha mẹ cô bé không cho phép cô bé nói bậy ở trường, có thể sẽ ảnh hưởng đến cô bé.
Hôm nay, sự suy đoán của Đường Kiều cuối cùng cũng được kiểm chứng, thầy Lưu dạy Toán đã thông báo tin tức này trong lớp, cuối cùng Đường Kiều cũng có thể nói ra một cách thoải mái rồi.
Cô bé giống như một con ong nhỏ, bay quanh khắp lớp, gặp cô bạn nào cũng kể lại chuyện đó một lượt.
Buổi chiều khi tan học, khi Lâm Tiếu vừa nhìn thấy mẹ mình ở cổng trường, cô liền kể với mẹ mình về chuyện cô giáo Từ có thai.
Lữ Tú Anh cũng rất ngạc nhiên: "Cô giáo Từ lớp con mang thai được mấy tháng rồi?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Con không biết, Đường Kiều nói lần trước lúc mà tuyết rơi dày đặc, cô giáo Từ hẳn là có thai rồi."
Chính là cái lần Vương Hồng Đậu và Đường Kiều đứng ở cổng trường thấy chồng của cô giáo Từ đạp xe đưa cô giáo Từ đến trường.
Lữ Tú Anh đếm tháng: "Vậy thì cô giáo Từ các con có thể sẽ sinh em bé trong kỳ nghỉ hè."
Lữ Tú Anh vừa mừng cho cô giáo Từ, vừa không nỡ xa cô giáo Từ.
“Vậy lúc con lên lớp bốn, các con phải đổi giáo viên chủ nhiệm mới, không biết sẽ đổi giáo viên nào đến dạy các con đây.”
Một tiếng “Oa” cất lên, Lâm Tiếu ngồi trên yên sau xe đạp của mẹ mình bật khóc lên.