Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cuối cùng cũng hiểu tại sao trước khi đến thăm gia đình học sinh, thầy Triệu đã đề nghị phụ huynh tìm một nơi khác cho Lâm Tiếu, hy vọng phụ huynh và giáo viên sẽ nói chuyện với nhau một chút trước.
Khi Lữ Tú Anh gửi Lâm Tiếu đến nhà chị Tiểu Mai, bà vẫn còn cảm thấy khó hiểu tại sao thầy Triệu lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Bây giờ bà mới hiểu, chủ đề đến thăm gia đình học sinh lần này quả thực không thích hợp để Lâm Tiếu nghe một cách trực tiếp, ít nhất nó không thích hợp để Lâm Tiếu chưa chuẩn bị gì đã nghe chủ đề này.
“Vượt lớp?”
“Vượt lớp...”
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi lặp lại hai từ này cùng lúc.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi chưa bao giờ nghĩ về vấn đề mà thầy Triệu hỏi.
“Nếu như học vượt lớp thì môn toán con bé có thể theo kịp, nhưng còn ngữ văn và các môn học khác thì sao thầy?” Đây là phản ứng đầu tiên của Lữ Tú Anh.
Lâm Dược Phi cũng cau mày: "Nếu như học vượt lớp, em ấy sẽ phải đổi giáo viên mới, bạn học mới, các bạn học xung quanh em ấy đều lớn tuổi hơn em ấy."
Lâm Dược Phi lo lắng liệu Lâm Tiếu có thể thích ứng được hay không.
Thầy Triệu gật đầu: "Đúng vậy, đây cũng là một vấn đề."
Thầy Triệu lấy ví dụ của Chu Tuệ Mẫn: "Nhiều đứa trẻ có năng khiếu, hoặc những đứa trẻ đặc biệt thông minh, thật ra bản thân các em đó có nhu cầu học vượt lớp."
"Chương trình giảng dạy trong trường được thiết kế dành cho đại đa số học sinh, đối với những đứa trẻ đặc biệt này, các em ấy sẽ cảm thấy chương trình giảng dạy này quá đơn giản, tiến độ quá chậm, sẽ không có đủ kiên nhẫn để làm đi làm lại những bài tập có độ khó đơn giản như vậy."
"Những bạn học cùng trang lứa bên cạnh chúng sẽ làm chúng cảm thấy rằng họ quá trẻ con, chúng sẽ càng thích giao tiếp với những đứa trẻ lớn hơn, có tư duy trưởng thành hơn."
"Chu Tuệ Mẫn chính là một ví dụ, lần đầu tiên em ấy học vượt lớp là do giáo viên tiểu học của em ấy đề nghị, còn lần thứ hai học vượt lớp là do chính em ấy đề xuất, năm nay em ấy đã học xong lớp bốn, năm sau sẽ lên thẳng lớp sáu."
Lữ Tú Anh nghe thấy cái tên quen thuộc, bà liên tục gật đầu: "Tôi từng nghe Lâm Tiếu nhắc đến Chu Tuệ Mẫn, có vẻ như hai đứa nó thường xuyên tranh giành vị trí đầu tiên."
Thầy Triệu gật đầu: "Đúng vậy, Chu Tuệ Mẫn là một đứa trẻ rất thông minh cũng rất nỗ lực. Em ấy có một khao khát về tri thức rất lớn, tính cách cũng rất mạnh mẽ. Em ấy luôn giữ vị trí đầu tiên toàn trường, sau khi vào lớp Olympic Toán học em ấy cũng luôn giữ vị trí đầu tiên trong lớp."
"Khi mới vào lớp Olympic Toán học, rất nhiều học sinh sẽ có suy nghĩ như này. Sau khi vào lớp này chúng sẽ phát hiện lớp Olympic Toán học khác hoàn toàn với lớp tiểu học của mình, các bạn học ở đây ai cũng xuất sắc, rất nhiều học sinh đều có suy nghĩ tiêu cực như vậy, không dám tranh vị trí thứ nhất, nghĩ mình không thể làm được. Nhưng Chu Tuệ Mãn thì khác, em ấy chỉ muốn giành vị trí đầu tiên."
Khi Lữ Tú Anh nghe thầy Triệu kể, trong lòng bà liền thấy thích ngay Chu Tuệ Mẫn, bản thân bà cũng là một người rất hiếu thắng.
Lâm Tiếu không giống bà ở điểm này, rất nhiều chuyện cô đều không thèm để tâm.
Lữ Tú Anh nói: "Bây giờ Lâm Tiếu cũng thích cạnh tranh vị trí đầu tiên trong lớp Olympic Toán học, đó có lẽ cũng là lý do mà con bé cạnh tranh với Chu Tuệ Mẫn."
Một món ăn hai người tranh nhau bao giờ cũng ngon hơn.
Thầy Triệu gật đầu: "Đúng vậy, Chu Tuệ Mẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với em ấy."
Trong phút chốc Lữ Tú Anh càng thích cô bé Chu Tuệ Mẫn này hơn, bà tò mò hỏi: "Chu Tuệ Mẫn học trường tiểu học nào vậy thầy?"
Thầy Triệu: "Trường tiểu học Đường Song Kiều."
Lữ Tú Anh đã từng nghe nói đến tên của Trường tiểu học Đường Song Kiều, dù sao thì thành phố này cũng không lớn nên hầu hết các trường tiểu học bà đều nghe qua. Nhưng biểu cảm trên mặt bà có chút ngỡ ngàng, bà không biết Trường tiểu học Đường Song Kiều như thế nào.
Thầy Triệu giải thích: "Đó là một trường tiểu học rất bình thường."
"Gia đình của Chu Tuệ Mẫn cũng rất bình thường." Thậm chí còn bình thường hơn cả gia đình của Lâm Tiếu. Mẹ của Lâm Tiếu là công nhân của một nhà máy lớn, còn anh trai cô thì làm kinh doanh kiếm tiền. Chu Tuệ Mẫn là con gái một trong gia đình, cha mẹ cô bé có một quầy bán rau ở chợ, cha mẹ đều là những người không có học thức nên không có thời gian cũng như khả năng chăm lo việc học hành của Chu Tuệ Mẫn.
Những gì cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn có thể làm là cho con gái được ăn no mặc ấm, những khoản tiền chi tiêu cho việc học cũng không chút keo kiệt, ngoài ra còn rất lắng nghe các đề xuất của thầy cô.
Họ không hiểu những việc liên quan đến học hành, thầy cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Thầy giáo đề nghị Chu Tuệ Mẫn học vượt lớp, cha mẹ cô bé liền làm thủ tục học vượt lớp cho Chu Tuệ Mẫn mà không hề do dự.
"Tuy nhiên, tình huống của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn có chút không giống." Thầy Triệu nói: "Chu Tuệ Mẫn là tự mình muốn học vượt lớp, nhưng tôi nghĩ với tính cách của Lâm Tiếu, em ấy chưa chắc đã đồng ý."
Thầy Triệu đã từng dạy qua rất nhiều học sinh trong lớp Olympic Toán học ở phòng giảng dạy, một học sinh lục đi lục lại trong những đống lá rụng được quét dồn trong sân, chọn ra một cành cây dẻo dai mang về chơi trò "bạt rễ già" như Lâm Tiếu đây, thật sự chẳng được mấy người.
Trò chơi bạt rễ già này chưa bao giờ được yêu thích trong lớp Olympic Toán học, cờ caro mới là trò chơi được các học sinh trong lớp Olympic Toán học yêu thích.
Mà điểm đặc biệt ở Lâm Tiếu là cô vừa thích chơi cờ caro vừa thích chơi bạt rễ già. Cô không bài xích những trò chơi trẻ con đơn giản mà cô còn chơi chúng một cách thích thú say mê.
"Lâm Tiếu chắc là chơi thân với mấy đứa nhỏ cùng tuổi lắm nhỉ?" Thầy Triệu hỏi.
Lữ Tú Anh gật đầu: "Vâng thưa thầy, con bé có mấy người bạn thân trong lớp, các bạn học khác chơi với nhau cũng rất hòa đồng."
Sau khi thầy Triệu nói chuyện với phụ huynh của Lâm Tiếu, ông ấy thấy rằng phán đoán của mình về Lâm Tiếu là tương đối chính xác.
Lâm Tiếu không nghĩ rằng cô là một thiên tài, cũng không chủ động học trước những kiến thức của các lớp lớn, cô rất thân với những học sinh lớn hơn cô một lớp có IQ cao trong lớp Olympic Toán học, khi cô chơi các trò chơi mang tính trẻ con với các bạn cùng tuổi trong trường cũng rất là vui vẻ.
"Tôi đề nghị tôn trọng ý kiến riêng của Lâm Tiếu, nhưng chị có thể từ từ từng bước từng bước nói chuyện với Lâm Tiếu về việc học vượt lớp." Thầy Triệu nói.
Nếu như phụ huynh không đề cập đến, có lẽ Lâm Tiếu căn bản không hề biết đến có loại lựa chọn học vượt lớp như này.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi gật đầu liên tục, nếu không phải thầy Triệu nói chuyện này với họ, họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng còn có thể học vượt lớp.
“Chị đã nghe qua lớp thanh thiếu niên Đại học Khoa học và Công nghệ chưa?” Thầy Triệu hỏi.
Lữ Tú Anh ngơ ngác lắc đầu, Lâm Dược Phi tỏ vẻ trầm tư, kiếp trước Internet phát triển, anh ít nhiều chắc hẳn đã nghe nói đến lớp thanh thiếu niên Đại học Khoa học và Công nghệ, nhưng cụ thể như thế nào thì Lâm Dược Phi cũng không rõ.
"Thầy Triệu, thầy có thể giải thích rõ hơn được không?" Lâm Dược Phi hỏi.
Thầy Triệu: "Nói một cách đơn giản, đó là một lớp học dành riêng cho thanh thiếu niên tài năng."
"Tuyển các thanh thiếu niên tài năng dưới mười lăm tuổi, trực tiếp vào học đại học."
Trên mặt Lữ Tú Anh hiện lên vẻ kinh ngạc, chưa đến mười lăm tuổi đã vào đại học.
Lữ Tú Anh nghĩ đến kinh nghiệm học tập của Vương Nguyệt Nga, phụ huynh của Trần Đông Thanh đã lên kế hoạch sẵn cho con đường học tập của cậu bé, nhưng trong kế hoạch của Vương Nguyệt Nga không hề đề cập đến việc lựa chọn lớp thanh thiếu niên Đại học Khoa học và Công nghệ.
Lữ Tú Anh hỏi: "Lớp thanh thiếu niên Đại học Khoa học và Công nghệ mới thành lập hả thầy?" Bà lo lắng Vương Nguyệt Nga không biết.
Thầy Triệu: "Không phải, lớp thanh thiếu niên Đại học Khoa học và Công nghệ đã được thành lập hơn mười năm rồi."
"Các học sinh thi vào lớp thanh thiếu niên Đại học Khoa học và Công nghệ phần lớn đều học vượt lớp. Cũng có số ít không học vượt cấp, mười lăm tuổi học xong lớp chín rồi được tuyển thẳng vào lớp thanh thiếu niên Đại học Khoa học và Công nghệ."
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi mẹ nhìn con, con nhìn mẹ, bỗng nhiên hai người cũng không phân biệt được rốt cuộc là học vượt lớp khó hơn hay mới học lớp chín đã được tuyển thẳng vào đại học khó hơn.
Thầy Triệu nói: "Lớp thanh thiếu niên Đại học Khoa học và Công nghệ đào tạo ra rất nhiều nhân tài, nhiều em đã trở thành nhà khoa học, nhưng cũng có một số học sinh không thích ứng được môi trường này, cảm thấy học ở lớp thanh thiếu niên Đại học Khoa học và Công nghệ rất đau khổ, sau này ra trường vẫn cảm thấy nó rất đau khổ."
"Hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn nói chuyện với mọi người một chút, Lâm Tiếu không phải là một đứa trẻ bình thường, chưa chắc đã đi theo con đường trưởng thành của một đứa trẻ bình thường. Nhưng cuối cùng lựa chọn đi con đường nào thì phải xem quyết định chung của phụ huynh và con cái của nhà chị."