Nhìn vẻ mặt khó chịu của Lộc Minh Sâm và khóe miệng hơi cong lên của cha con nhà họ Hứa, nhất thời Tô Nhuyễn không biết mình nên đồng cảm với ai.
Cô nhớ rõ khi Lý Nhược Lan căn cứ vào bài “Kinh Thi” Ô ô lộc minh, thực dã chi cầm… Để đặt tên cho hai anh em là Lộc Ô Ô và Lộc Trạm Trạm, cô lập tức nhớ tới Tô Thanh Thanh từng nói nữ chính trong quyển sách này tên Lộc Ô Ô.
Thật ra Tô Nhuyễn đã có dự cảm từ trước, nếu không Tô Thanh Thanh sẽ không nhìn chằm chằm cô không buông bỏ như bị ma nhập.
Sau khi xác định con gái mình rất có khả năng là nữ chính, Tô Nhuyễn không hề có gánh nặng, cho dù thế giới này thật sự là một quyển sách, với mỗi người bên trong mà nói nó vẫn là cuộc sống chân thật, bọn họ trưởng thành thế nào, trải qua những gì, đều không hề có lối tắt.
Tuy rằng Tô Nhuyễn không định cản thiệp vào tình cảm giữa bọn nhỏ, nhưng vẫn không tránh được chịu chút ảnh hưởng.
Ví dụ như vô thức xem Hứa Mộ Ngôn như con rể mình, sẽ cố hết sức giúp cậu nhóc tránh xung đột với Lộc Minh Sâm.
Nhưng mà hiện giờ con rể cô lại tự mình tìm đường chết, dùng sức khiêu chiến thần kinh cha vợ tương lai… Ai, thắng lợi bây giờ, rồi sẽ biến thành cực khổ trong tương lai thôi.
Tô Nhuyễn dứt khoát mặc kệ, cô nghĩ là nam nữ chính, tình yêu của bọn họ bắt buộc phải có lực cản lớn mới trở nên oanh liệt được.
…
Khi bọn nhỏ chơi với nhau, Tô Nhuyễn cũng chơi cùng Lý Nhược Lan và đám người bà ngoại Lý một vài trò chơi ôn hòa như xe lửa, vòng quay ngựa gỗ, linh tinh…
Để bà ngoại và các cậu mợ chưa từng trải nghiệm cũng trải nghiệm một lần.
Khi mọi người đang chơi vui vẻ, đột nhiên Ngôn Thiếu Thời mở miệng nói: “Ơ, kia có phải Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương không?”
Mọi người nhìn theo ánh mắt cậu ấy, lập tức trông thấy một đôi vợ chồng đứng cách chỗ bọn họ không xa, tuy rằng quần áo chỉnh tề, nhưng thần thái lại như nô bộc, quả nhiên đúng là Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương.
Lý Nhược Lan nhíu mày: “Không phải lại tới đón đường Nhan Diệu chứ?”
Năm đó vì di dời tài sản, Hoắc Hướng Dương bị Tiểu Liên tham lam độc chiếm nhà cửa, dẫn tới nhà máy phá sản, còn nợ bên ngoài một đống tiền, Tô Thanh Thanh không cách nào ly hôn, vì không muốn một mình gánh khoản nợ lớn như vậy.
Tới khi cùng đường, bọn họ vẫn tới cầu xin Nhan Diệu.
Thật ra trước đó Hứa Tử Yến lựa chọn cho bọn họ năm mươi vạn, vì muốn giải quyết dứt khoát như Cố Vĩ Lương, dùng một khoản tiền lớn thanh toán hết nợ nần, từ đó về sau không còn liên quan, cho nên không hề để lại phương thức liên hệ.
Hai người kia chỉ có thể tìm cách chặn đường như khi trước muốn tham gia lễ kỷ niệm, bọn họ từng ngồi xổm dưới lầu tạp chí “Giai nhân thời thượng” nửa tháng mới chặn được Nhan Diệu.
Sau đó chưa tới nửa tiếng, người Hứa Tử Yến phái đi điều tra đưa tới tư liệu mới nhất về bọn họ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, lời nói dối của bọn họ lập tức bị chọc thủng.
Đương nhiên chuyện Hoắc Hướng Dương muốn Nhan Diệu hỗ trợ cứu sống nhà máy không thành công, Nhan Diệu chỉ nói một câu: “Chẳng lẽ sau này hai người g.i.ế.c người phóng hỏa đều nhờ tôi tới thu dọn cục diện rối rắm sao?”
“Hay là hai người cũng giống bọn bắt cóc, định bắt cóc chúng tôi cả đời?” Khiến hai người kia á khẩu không trả lời được. Nhưng cuối cùng nể tình bọn họ đã cứu vợ chồng mình, Nhan Diệu vẫn mời luật sự lợi hại cho bọn họ thưa kiện Tiểu Liên.
“Nghe nói đã thắng kiện, Tiểu Liên kia bị phán ba năm vì tội xâm chiếm tài sản của người khác, đã lấy lại được tất cả tiền bạc và nhà cửa.” Ngôn Thiếu Thời nói.
“Hôm nay bọn họ lại tới làm gì nhỉ?”
Ngôn Thiếu Dục cười đáp: “Khả năng là tới nói lời cảm ơn.”
Ngôn Thiếu Thời cười nhạo một tiếng: “Nói lời cảm ơn là giả, sợ là lại tới đòi tiền, ỷ vào thân phận ân nhân cứu mạng coi nhà họ Hứa là cây ước nguyện đây mà, sao không dứt khoát bảo nhà họ Hứa nuôi bọn họ luôn đi.”
Tô Nhuyễn bật cười, thật ra Hoắc Hướng Dương muốn thế lắm chứ, nhưng phải xem nhà họ Hứa có đồng ý hay không.
Quả nhiên, sau khi hai người kia nhờ bảo vệ chuyển lời, căn bản không có ai để ý đến bọn họ.
Mãi cho đến khi mọi người ăn xong tiệc sinh nhật, đám nhỏ tiếp tục ra ngoài chơi, người lớn cùng nhau đi tản bộ, Tô Nhuyễn mới trông thấy Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương được mời vào.
Chỉ lướt qua trong nháy mắt, trên mặt Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đều đầy xấu hổ. Hoắc Hướng Dương không vui lẩm bẩm: “Tô Nhuyễn có bản lĩnh thật đấy, nhà họ Hứa cũng leo lên được.”
Tô Thanh Thanh đen mặt: “Có bản lĩnh anh nói lời này trước mặt Tô Nhuyễn với Lộc Minh Sâm đi.”
Hoắc Hướng Dương lập tức ngậm chặt miệng, biểu cảm trên mặt đổi sang hòa nhã, hóa ra là trông thấy Nhan Diệu.