{{ msgSearch }}

Chương 574: Phiên ngoại - Mỗi người đều là vai chính trong đời mình (3)

Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp đoạt Vận May

Tần Hoàng 1006 Chữ 02/01/2025 20:15:49

Lục Ba Cân nhìn tấm ảnh chụp cười rộ lên: “Trạm Trạm, Ô Ô, không biết xấu hổ.”

Ảnh này khi bọn trẻ một tuổi rưỡi, lần đầu tiên hai đứa chính thức đi nghỉ hè, Tô Nhuyễn phơi một chậu nước lớn trong sân, khi nước nóng ném hai đứa vào chậu nước tắm rửa.

Kết quả hai đứa nhóc rất thích tắm, cũng thích cởi hết quần áo, luôn nhân lúc Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không để ý, cởi trần chuồng chạy khắp sân nhà, mấu chốt là bọn nhóc còn biết hợp tác mỗi đứa chạy một đầu, như vậy muốn bắt được bọn trẻ cũng phải tốn không ít công sức.

Mọi người nhìn hình ảnh hai đứa nhóc trơn bóng “Thiên chân vô tà” cười ha ha, Ô Ô và Trạm Trạm đang chơi ngẩng đầu lên nhìn, xấu hổ lao vào lòng cha mẹ mình.

Trạm Trạm ôm lấy tay Tô Nhuyễn, mặt nhỏ chôn trên vai cô, dáng vẻ thẹn thùng. Ô Ô cũng vậy, cũng ôm chặt Lộc Minh Sâm, chỉ khác là cô b é dùng khuôn mặt nhỏ của mình cọ vào mặt Lộc Minh Sâm, làm nũng: “Cha, người kia không phải con, mau đổi ảnh đi.”

Hành động của hai đứa trẻ chọc mọi người cười to, Lục Ba Cân đang định trêu chọc, lại nghe thấy tiếng cười lớn hơn, lần này hình như nhằm vào cậu. Cậu bé ngước mắt lên, lập tức trông thấy một tấm ảnh chụp của cậu, cũng cởi truồng.

Ngày đó Lục Thần Minh đánh cậu, cậu sợ tới mức trực tiếp leo lên cây đại thụ trước nhà, đợi khi xuống dưới quần bị vướng vào cành cây, cuối cùng m.ô.n.g trần rơi xuống, dáng vẻ co quắp, một tay che m.ô.n.g một tay che chim nhỏ, người trong con ngõ đều cười, khi ấy Tô Nhuyễn đang cầm máy ảnh, đã chụp lại một tấm.

Ô Ô với Trạm Trạm cười ha ha, vô cùng lớn tiếng. Trạm Trạm vỗ tay nhỏ nói: “Anh Ba Cân không biết xấu hổ.” Dáng vẻ thù cực dai.

Sắc mặt Ba Cân đỏ lên, đột nhiên nhìn Hứa Mộ Ngôn nói: “Là cậu bỏ vào đúng không?”

Hứa Mộ Ngôn không đáp, khóe miệng lại cong lên. Ba Cân còn gì không rõ nữa, lập tức nhào về phía thiếu niên kia. Hứa Mộ Ngôn nhanh chân tránh thoát, hai đứa nhóc người đuổi người chạy, lại bắt đầu đùa giỡn… Nhất thời cả lâu đài tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Có điều chuyển qua tấm ảnh sau, nụ cười trên mặt cha hiền Lộc Minh Sâm dần dần biến mất.

Bởi vì tấm ảnh mới nhất là ảnh Ô Ô mặc yếm nhỏ được Hứa Mộ Ngôn ôm vào lòng, cánh tay múp mím ôm chặt cổ Hứa Mộ Ngôn, mặt nhỏ dán trên mặt đối phương, giống hệt dáng vẻ làm nũng với anh ban nãy.

Còn có cả ảnh chụp Hứa Mộ Ngôn giơ Ô Ô lên cao, Ô Ô cười lộ hàm răng trắng nhìn Hứa Mộ Ngôn, nụ cười cũng xán lạn y như khi nhìn anh.

Diện mạo và khí chất của Hứa Mộ Ngôn giống Hứa Tử Yến như đúc, nhưng lại kế thừa sức mạnh của Nhan Diệu, năm bảy tuổi đã có thể ôm chắc Ô Ô và Trạm Trạm.

Năm trước đã có thể giơ hai đứa lên bay cao.

Nhìn thấy ảnh chụp Tô Nhuyễn cũng sửng sốt, vì để ý tới trái tim pha lê của cha hiền Lộc Minh Sâm, trước đó khi chọn ảnh chụp cô không bỏ mấy tấm ảnh này vào…

Quả nhiên Lộc Minh Sâm mở miệng hỏi: “Mấy tấm này chụp khi nào?” Vậy mà thằng nhóc này lại lén lút thân mật với con gái anh.

“Mấy ngày anh ra ngoài làm nhiệm vụ đó.” Nhan Diệu ngồi bên cạnh nói, mắt nhìn về phía Hứa Mộ Ngôn cách đó không xa: “Thật ra Đản Đản nhà chúng tôi cũng là kiểu người thù dai.”

Tô Nhuyễn nghe xong lập tức hiểu ra.

Từ nhỏ Hứa Mộ Ngôn đã thông minh, đương nhiên có thể cảm nhận được Lộc Minh Sâm bài xích cậu trong việc liên quan đến Ô Ô.

Trước đây cậu bé đều tỏ vẻ thờ ơ, không để ý, hóa ra là chờ ở chỗ này. Hơn nữa tuổi trẻ nóng nảy, trả thù còn không phải bình thường.

Đợi chiếu xong ảnh chụp, khi bánh kem đẩy ra, Tô Nhuyễn cảm giác Lộc Minh Sâm vẫn chưa bình tĩnh lại.

Bánh kem đặt ba cái, tuy rằng tổ chức sinh nhật cùng nhau, nhưng các gia đình đều không muốn con mình thua thiệt, nên đặt ba cái bánh kem dựa theo sở thích của mỗi đứa trẻ.

Đương nhiên, anh em song sinh Trạm Trạm và Ô Ô ăn chung một cái, vì chiếu cố cả hai đứa, Tô Nhuyễn cố ý làm một chiếc bánh kem bảy màu.

Tô Nhuyễn nhớ rõ chiếc bánh Nhan Diệu đặt cho Hứa Mộ Ngôn là bánh màu xanh lam có hình Conan, Lục Ba Cân là màu xanh lục có hình quân nhân.

Nhưng mà hiện tại bánh của Lục Ba Cân vẫn vậy, của Hứa Mộ Ngôn lại biến thành bánh màu hồng nhạt tạo hình hoa mẫu đơn, trên mặt bánh là từng đóa hoa mẫu đơn nở rộ màu sắc từ đậm tới nhạt, Ô Ô lập tức bị hấp dẫn.

“Mẹ, con muốn cùng ăn bánh kem với anh Đản Đản.”

Trạm Trạm không thích hoa cỏ, cậu bé thích bánh cầu vồng của mình hơn.

Hứa Tử Yến vẫn luôn yên lặng, đột nhiên móc ra một ngọn nến nhỏ số “3” từ trong túi áo, đưa cho con trai: “Hay là con với Ô Ô cùng nhau thổi nến nhé?”

Giọng điệu như đang dạy dỗ: “Con là anh trai, nhường em gái chút.”

Hứa Mộ Ngôn lập tức nghe lời, vẫy tay với Ô Ô: “Ô Ô, qua đây.”

Lộc Minh Sâm:……

Vừa nhìn đã biết có âm mưu từ trước, còn giả vờ vô tội.

Sưu Tầm, 02/01/2025 20:15:49

Lượt xem: 2

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện