“Tôi nghe nói số tiền lấy lại được từ chỗ Tiểu Liên đủ cho hai người trả nợ rồi, chúc mừng nhé.” Nhan Diệu đi thẳng vào vấn đề: “Hai người đã có kinh nghiệm mở cửa hàng, bắt đầu lại lần nữa vẫn còn kịp.”
Nụ cười trên mặt hai người kia lập tức cứng đờ, đúng là bọn họ đã đủ tiền trả nợ, theo lý thuyết giá nhà tăng không ít, chắc hẳn bọn họ còn dư tiền, nhưng không may ở chỗ Hoắc Hướng Dương quá tham lam, sau khi thế chấp nhà máy vay tiền đã trực tiếp mua nhà.
Trong niên đại này lãi vay không thấp, kiện tụng kéo dài hai năm, giá nhà tăng lên gần như đều bù vào lãi vay rồi.
Hiện giờ bọn họ lại lần nữa rơi vào tình trạng nghèo rớt mùng tơi như mười năm trước, không, còn không bằng mười năm trước, dù sao mười năm trước vẫn có người chịu giúp bọn họ, còn hiện tại sau khi để đám bạn bè thân thích kia chiếm lợi gần như đã trở mặt hết rồi.
Bây giờ bọn họ muốn về huyện Khai Vân cũng không thể quay về.
Hoắc Hướng Dương mặt dày nói: “Chuyện lần trước đa tạ bà Hứa, nếu không chúng tôi sẽ thật sự xong đời.”
Nhan Diệu nói: “Đừng khách sáo, đã nói là trả nợ ân tình rồi, bây giờ ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong, lòng tôi cũng không còn gánh nặng.”
Sắc mặt Hoắc Hướng Dương hơi cứng, vẫn cố cười ha hả, nói: “Mệnh ngài quý giá, sao chúng tôi có thể so được.”
Nhan Diệu nhìn chằm chằm vào anh ta: “Dù quý giá cũng là người cả thôi, hay là trước đây các anh cứu người còn cố ý chọn người quý giá mới cứu? Không quý giá liền mặc kệ?”
Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh đều lo lắng, Nhan Diệu thì không muốn nghe bọn họ nói thêm, thở dài một tiếng: “Trước đây cho hai người tiền thật sự thiếu thỏa đáng, tôi không ngờ anh Hoắc lại đem số tiền từ trên trời rơi xuống kia đi nuôi tình nhân gì đó.”
“Nếu tôi không ngang ngược can thiệp vào, khả năng hai người vẫn thành thật kiên định làm ăn buôn bán, hiện giờ chắc cũng coi như tiểu phú bà rồi.”
Hoắc Hướng Dương ngượng ngùng: “Do tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, sau khi trải qua chuyện lần này, cuối cùng tôi đã biết điều gì mới là quý giá nhất.” Nói xong vươn tay ra xoa đầu Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh co người trốn theo phản xạ có điều kiện, sắc mặt Hoắc Hướng Dương lại bất biến, vẫn là vẻ thâm tình và cưng chiều như cũ.
Tô Thanh Thanh biết anh ta đang diễn trò, anh ta biết Hứa Tử Yến thâm tình, cho nên muốn dùng hình tượng thâm tình nhằm gây dựng ấn tượng tốt với Nhan Diệu, nhưng Tô Thanh Thanh chỉ cảm thấy ghê tởm, đột nhiên cô ta nhớ tới hình ảnh đời trước Hoắc Hướng Dương đối xử với Tô Nhuyễn.
Khi đó Hoắc Hướng Dương cũng mang dáng vẻ thâm tình và cưng chiều thế này với đối phương, đối phương lại né tránh, chán ghét ra mặt.
Khi ấy cô ta hâm mộ Tô Nhuyễn không thôi, trong lòng còn thầm mắng Tô Nhuyễn không biết tốt xấu, bây giờ mới phát hiện ra, sự thật không giống những gì cô ta nhìn thấy.
Có điều Hoắc Hướng Dương không thể thực hiện được, Nhan Diệu đã quyết tâm không nói thêm, khi Hứa Tử Yến vào phòng, Hoắc Hướng Dương định di dời mục tiêu, lại phát hiện ra đối phương không thèm nhìn bọn họ một cái, giống như bọn họ chỉ là rác rưởi ven đường không đáng để ý.
Lời muốn nói hoàn toàn mắc kẹt trong cổ họng, Hoắc Hướng Dương nói không nên lời.
Người thừa kế của hào môn trăm năm ở Cảng Thành không phải hữu danh vô thực, khí tràng lạnh lùng từ trong ra ngoài kiểu này có thể nói cho mọi người biết, dám can đảm trêu chọc anh ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt lành.
Lúc này Hoắc Hướng Dương mới thật sự ý thức được, trước kia Hứa Tử Yến nói chuyện với bọn họ là anh ta đã hạ mình rồi.
Tình huống kẻ có tiền sẽ ngại mất mặt bố thí một chút để tống cổ bọn họ trong tưởng tượng ban đầu căn bản không hề tồn tại.
Ngược lại sẽ để đối phương với không tới bọn họ.
“Dì Nhan!” Giọng nói non nớt vang lên, một đứa nhóc khoảng ba tuổi lon ton chạy vào, nhằm thẳng phía Nhan Diệu. Trên mặt Nhan Diệu nở nụ cười thật lòng: “Ô Ô à.”
Khi cô nhóc xách váy chạy tới trước mặt bọn họ, thiếu chút nữa té ngã, Hứa Tử Yến trước đó luôn lạnh như băng lại nhanh nhẹn khom lưng đỡ lấy cô nhóc.
Hình như cô nhóc cảm thấy chơi vui, còn cười khanh khách giang hai tay ra với anh ta: “Chú Hứa.”
Hứa Tử Yến cúi người bế cô bé lên, giọng nói cũng ôn hòa hơn nhiều: “Làm sao vậy?”
Một tay cô nhóc ôm cổ Hứa Tử Yến, tay còn lại vươn ra với Nhan Diệu: “Chú Hứa, dì Nhan, đi tham gia hôn lễ của cháu với anh Đản Đản.”
Nhan Diệu lập tức cười rộ lên: “Ai da, hai đứa chơi thật à? Cha cháu biết không?”
Cô gái nhỏ cười hề hề, dáng vẻ lén lút: “Cha với mẹ đi tản bộ rồi!” Đôi mắt hoa đào xoay tròn thật sự giống khi Tô Nhuyễn chơi xấu y như đúc.
Nhan Diệu cười to, khóe miệng Hứa Tử Yến cũng cong lên, bế cô bé đi thẳng ra ngoài.
Nhan Diệu đuổi theo sau, khi đi ngang qua Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương, tay khẽ vươn ra giống như tùy ý nhặt một quyển sách trên bàn đưa cho bọn họ: “Tôi nhớ hai người có một đứa nhỏ lớn hơn Mộ Ngôn một tuổi nhỉ, mang thứ này về cho cậu bé.”
Nói xong lập tức rời đi, không lâu sau bảo vệ bước vào “Mời” bọn họ ra ngoài.