{{ msgSearch }}

Chương 571: Anh em yêu nhau lắm cắn nhau đau (2)

Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp đoạt Vận May

Tần Hoàng 1487 Chữ 02/01/2025 20:15:49

Hôm nay là sinh nhật bọn nhóc.

Nói tới đây, như nhớ ra điều gì đó, Ô Ô nhấc chân chạy tới trước ngăn tủ nhỏ của mình, mở tủ ra, nhìn một lúc lâu, rồi nghi hoặc hỏi: “Mẹ, váy của con đâu?”

“Mẹ cất gọn cho con rồi mà.” Tô Nhuyễn đi qua nhìn, mới phát hiện ra không thấy chiếc váy công chúa hôm qua cô treo trong tủ cho cô bé, thay vào đó là một chiếc váy đỏ thẫm cổ viền lông.

Cô nhớ rõ chiếc váy này là Lộc Minh Sâm mua về, định để Ô Ô mặc hôm sinh nhật, nhưng mà khoảng thời gian trước Hứa Mộ Ngôn, à, chính là Hứa Đản Đản từ Cảng Thành về, cố ý mang quần áo về cho hai anh em Ô Ô.

Cho Ô Ô là một bộ váy công chúa bằng lụa mỏng màu hồng phấn, còn điểm xuyết rất nhiều kim sa, vô cùng xinh đẹp, Ô Ô vừa nhìn đã thích, tỏ ý muốn mặc nó vào hôm sinh nhật.

Tô Nhuyễn nghiêng đầu, cô nhớ rõ mình không lấy nhầm. Đợi khi nhìn thấy Trạm Trạm lấy bộ tây trang nhỏ ra lại càng tin tưởng. Cô nhìn về phía Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng, lấy bộ váy đỏ kia ra, nói: “Ô Ô, hôm nay chúng ta mặc cái này nhé, không phải con rất thích đám lông trắng trên cổ áo sao?”

“Mặc cái này sang trọng hơn.”

Nhưng mà Ô Ô ba tuổi đã có gu thẩm mĩ của mình, cô bé kiên định lắc đầu: “Không muốn, muốn mặc váy anh Đản Đản tặng.”

Hai mắt Lộc Minh Sâm tối sầm, kiên nhẫn dụ dỗ: “Bộ anh trai mua nhỏ rồi, không mặc được nữa, mấy hôm nay Ô Ô ăn nhiều cơm, cao hơn nhiều rồi.”

Ô Ô nhìn Trạm Trạm mặc tây trang, lập tức lườm Lộc Minh Sâm một cái, khẽ hừ: “Cha lại trộm đồ anh Đản Đản tặng con rồi.”

Biểu cảm và ngữ điệu ấy, quả thực giống khi Tô Nhuyễn giận Lộc Minh Sâm y như đúc.

Lý Nhược Lan vào phòng nhìn thấy cảnh ấy, buồn cười không chịu nổi: “Con bé học được khi nào vậy?”

Lộc Minh Sâm cũng bị chọc cười, Tô Nhuyễn bất đắc dĩ nói: “Đừng đùa nữa, thù dai với một đứa nhóc mấy năm liền, đúng là chỉ có anh.”

Lộc Minh Sâm vẫn muốn giãy giụa thêm chút nữa, nhưng mà Ô Ô thích cái đẹp không dễ lừa, cuối cùng đành phải lấy váy công chúa mình đã giấu kỹ ra.

Tô Nhuyễn lắc đầu bật cười.

Khi Lộc Minh Sâm lăn lộn với Ô Ô, Tô Nhuyễn đã mặc xong bộ tây trang nhỏ cho Trạm Trạm, đặt cậu bé đứng trước giương.

Cậu nhóc ngạc nhiên nhìn mình trong giương, vui vẻ cười nói: “Đẹp trai!”

Lý Nhược Lan sửa sang lại nơ cổ giúp cậu bé, cũng cười: “Đúng vậy, đẹp trai lắm, Trạm Trạm nhà chúng ta ba tuổi, đã là nam tử hán rồi!”

“Nam tử hán!” Trạm Trạm ngắm mình trong gương, nhìn trái nhìn phải, đây là lần đầu tiên cậu bé mặc tây trang.

Ô Ô cũng xách váy, cao hứng nói: “Đẹp quá.”

Lộc Minh Sâm không nhịn được càm ràm: “Còn nhỏ tuổi đã hiểu lòng phụ nữ như vậy, trưởng thành sợ là một kẻ đa tình, sau này phải bảo Ô Ô tránh xa một chút.”

Tô Nhuyễn buồn cười muốn chết, đang định nói Ô Ô có thể tính là phụ nữ sao? Đã thấy Trạm Trạm kéo bộ tây trang nhỏ của mình, nói với Lộc Minh Sâm: “Cha, anh Đản Đản cũng hiểu đàn ông.”

Lộc Minh Sâm:……

Lý Nhược Lan và Tô Nhuyễn cùng cười ầm lên.

Một giờ sau, cả gia đình đã thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị xuất phát, khi ra đến cửa, Trạm Trạm vừa rồi còn nhảy nhóc trong sân lập tức chuyển sang vẻ chững chạc, tay nhỏ còn muốn đút túi quần, đáng tiếc tìm rất lâu vẫn chưa tìm thấy, đành ngẩng đầu nhìn về phía Lý Nhược Lan xin giúp đỡ: “Bà ngoại.”

Lý Nhược Lan nén cười giúp cậu bé bỏ tay nhỏ vào túi quần, biến thành Trạm Trạm cool ngầu ra cửa.

Trong thời gian đợi Lộc Minh Sâm lái xe tới, cậu bé ra vẻ tự nhiên dạo tới dạo lui quanh ngõ nhỏ.

Lý Nhược Lan không nhịn được cười trộm: “Đúng là như khắc từ một khuôn với Lộc Minh Sâm.” Dáng vẻ giả vờ giả vịt kia, rất có thần thái.

Tô Nhuyễn cũng cười: “Tuổi còn nhỏ, gánh nặng thần tượng lại không nhỏ.”

Quả nhiên Mễ Duyệt cách vách dắt Ba Cân ra ngooài nhìn thấy cậu bé và Ô Ô lập tức kinh diễm, nói: “Ai nha, vương tử và công chúa ở đâu ra thế? Quá xinh đẹp.”

Ô Ô cao hứng khoe chiếc váy mới của mình: “Anh Đản Đản mua.”

Trạm Trạm thì mím môi, rụt rè nhìn Lục Ba Cân, cất giọng trẻ con hỏi: “Anh Ba Cân, sinh nhật anh không mặc tây trang sao?”

Ô Ô, Trạm Trạm và Hứa Mộ Ngôn sinh cùng một ngày.

Khoảng thời gian trước Hứa Mộ Ngôn từ Cảng Thành về nói công viên giải trí rất vui, Ô Ô cũng muốn đi, mấy ngày sau Nhan Diệu liền bàn với cô, năm nay tổ chức sinh nhật cho Hứa Đản Đản ở công viên giải trí.

Tô Nhuyễn nghĩ, đúng lúc năm nay Ngôn Thiếu Dục đón bà ngoại Lý và các cậu qua bên này ăn tết sớm, đều chờ qua sinh nhật Ô Ô rồi quay về, công viên giải trí rất rộng, đủ cho mọi người chơi vui vẻ một ngày.

Sinh nhật Ba Cân chỉ cách bọn trẻ hai ngày, không bằng tổ chức cùng nhau, như vậy càng thêm náo nhiệt, cho nên hôm nay Ba Cân cũng là chủ bữa tiệc.

Lục Ba Cân chín tuổi nhìn cậu nhóc kiêu ngạo trước mắt, đột nhiên nhe răng cười: “Anh không có tây trang, nhưng có thứ này.”

Sau đó lôi ra một con ch.ó nhỏ lông xù giấu phía sau lưng.

Cả người Trạm Trạm cứng đờ, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ cũng có chút thay đổi.

Lục Ba Cân nói: “Ơ, em đang sợ hãi à?”

Khoảng thời gian trước khi Lộc Minh Sâm đưa Trạm Trạm ra ngoài chơi, từng trông thấy một con ch.ó cắn người, bởi vậy bây giờ Trạm Trạm rất sợ chó.

Không ai nghĩ tới đột nhiên Lục Ba Cân lại lôi ra một con ch.ó nhỏ, Mễ Duyệt bước đến muốn cướp con ch.ó nhỏ: “Lục Ba Cân, con làm gì thế? Đừng tưởng rằng hôm nay sinh nhật con là mẹ không đánh con nhé!”

Tô Nhuyễn cũng vội vàng vươn tay kéo Trạm Trạm, Trạm Trạm lập tức nhảy ra sau lưng mẹ mình, nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, lại nhô đầu ra, vẫn chưa chịu thua: “Ai nói em sợ chó, chó, chó rất đáng yêu, đáng yêu lắm…” Câu cuối cùng, giọng nói đã run rẩy.

Tô Nhuyễn và Mễ Duyệt đều dở khóc dở cười, Lục Thần Minh lái xe tới, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn cười bế Trạm Trạm lên, nói: “Ân oán giữa hai người các anh có người kế nghiệp rồi.”

Mấy năm nay Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh vẫn như vậy, gặp mặt là mỉa mai nhau, khi vừa dọn qua đây, Lộc Minh Sâm khoe Tô Nhuyễn mang thai đôi, khiến Lục Thần Minh vừa nhìn thấy anh là chạy, sau đó khi Tô Nhuyễn sinh, Lục Thần Minh cố ý chụp lại cảnh Lộc Minh Sâm ôm con rơi lệ, lại bắt được nhược điểm.

Tóm lại mấy năm qua anh tới tôi lui, bọn nhỏ cũng biết ít nhiều, dẫn tới hai anh em Ô Ô và Trạm Trạm luôn muốn hơn thua với Lục Ba Cân cách vách.

Nhân lúc Lục Ba Cân không chú ý, đột nhiên Lộc Ô Ô xông tới phía trước con ch.ó nhỏ cậu nhóc đang ôm, lớn tiếng kêu “Gâu gâu gâu!”.

Giọng trẻ con khi nói chuyện rất non nớt, nhưng khi kêu lên lại vô cùng có sức xuyên thấu.

Hành động bất thình lình khiến con ch.ó nhỏ kia sợ tới mức kêu ư ử, cả người run rẩy, nhằm thẳng vào lòng Lục Ba Cân, chạy trốn.

Lục Ba Cân vội vàng ôm con ch.ó nhỏ lui về phía sau: “Được rồi, anh nhận thua, anh nhận thua.”

Lúc này Ô Ô mới buông tha cậu bé, chạy quay lại, ngửa đầu cười với Trạm Trạm: “Anh, em dọa nó chạy rồi!”

Tô Nhuyễn buông Trạm Trạm xuống, xoa đầu cô bé: “Ô Ô giỏi quá.”

Trạm Trạm cũng cảm kích nắm lấy tay em gái.

Nhưng sau đó lại nghe thấy Ô Ô nói: “Hôm nay em làm chị, anh làm em.”

Tô Nhuyễn:……

Tình anh em của hai đứa còn kèm theo lợi ích sao?

Sưu Tầm, 02/01/2025 20:15:49

Lượt xem: 2

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện