Khi bọn họ tới công viên giải trí, từ rất xa đã trông thấy một tòa lâu đài cổ tích, mặt cỏ bên ngoài trang trí vô cùng xinh đẹp.
Tô Nhuyễn liếc mắt một cái đã trông thấy Hứa Mộ Ngôn, bé trai chín tuổi đã không còn gương mặt bầu bĩnh như khi còn nhỏ, mặc một bộ tây trang cắt may khéo léo, dáng người cao lớn, đã có vài phần thiếu niên, càng giống Hứa Tử Yến.
Nhưng mà có lẽ vì bị người mẹ ham diễn kịch tàn phá nhiều năm, tuy rằng khuôn mặt nhỏ vẫn nghiêm nghị, nhưng không lạnh lùng như cha mình.
Ô Ô đã hưng phấn vỗ cửa sổ kêu to: “Anh Đản Đản!”
Tô Nhuyễn quay cửa kính xe xuống cho cô bé dễ chào hỏi, sau đó dặn dò hai anh em: “Anh Đản Đản lớn rồi, gọi anh Mộ Ngôn.”
Từ năm sáu tuổi lên lớp một, Đản Đản bắt đầu kháng nghị mãnh liệt tên ở nhà của mình, yêu cầu tất cả mọi người phải gọi tên chính thức của cậu bé.
Cơ bản những người khác đều tự giác tuân thủ, chỉ có Nhan Diệu thi thoảng vẫn gọi tên thân mật trong một vài trường hợp không ảnh hưởng đến toàn cục để trêu cậu bé, bởi vì thấy biểu cảm tan vỡ trên mặt Hứa Đản Đản, chính là một trong những lạc thú lớn nhất của Nhan Diệu.
Khi Ô Ô và Trạm Trạm mới tập nói, Nhan Diệu đã dạy bọn trẻ gọi anh Đản Đản.
Tuy Hứa Mộ Ngôn đã kịp thời sửa đúng, nhưng mà “Anh Đản Đản” dễ gọi hơn “Anh Mộ Ngôn” nhiều, vì thế hai đứa nhóc vẫn luôn gọi như vậy.
Ngày thường lén lút thì không sao, hôm nay mọi người tổ chức sinh nhật, Hứa Mộ Ngôn còn mời bạn bè mình đến, đương nhiên tiếp tục gọi người ta là Đản Đản không được hay cho lắm.
Ô Ô và Trạm Trạm gật đầu, dáng vẻ đã nghe hiểu, nhưng vừa trông thấy người tới lại vẫy tay trăm miệng một lời kêu to: “Anh Đản Đản!”
Tô Nhuyễn:……
Nhìn biểu cảm trên mặt Hứa Mộ Ngôn cứng đờ, Lộc Minh Sâm bật cười thành tiếng, thấy đối phương qua nghênh tiếp, anh cố ý lái xe tới nơi xa nhất mới dừng lại.
Tô Nhuyễn:……
Người này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Không chỉ có thế, sau khi xuống xe anh còn trực tiếp ôm Ô Ô vào lòng, dáng vẻ đề phòng.
Tô Nhuyễn cười nói: “Hôm nay cùng nhau tổ chức sinh nhật đó, anh phòng được sao?”
Lộc Minh Sâm nói: “Chín tuổi với ba tuổi sao có thể chơi chung với nhau, lát nữa ăn bánh kem xong, ai chơi theo ý người nấy.”
Nhưng mà anh đã quên một điểm, chín tuổi không thích chơi cùng ba tuổi, lại không chịu nổi ba tuổi đuổi theo đòi chơi với chín tuổi.
Dẫn đầu làm phản chính là con gái yêu của anh, nhìn thấy Hứa Mộ Ngôn từ xa Ô Ô đã giãy giụa đòi xuống đất: “Anh Đản Đản!”
Lộc Minh Sâm cũng đang giãy giụa: “Cha dẫn con chơi máy bay được không?” Nói xong lập tức giơ cô bé lên cao chạy về phía trước.
Ô Ô cười ha ha, nhất thời quên việc tìm Hứa Mộ Ngôn, chỉ khi đi ngang qua chào một tiếng “Anh Đản Đản” rồi tiếp tục “Bay” theo cha mình.
Sắc mặt Hứa Mộ Ngôn không thay đổi, lễ phép chào hỏi Tô Nhuyễn và Lý Nhược Lan: “Dì Tô, bà Lý.”
Sau đó vươn tay ra với Trạm Trạm: “Trạm Trạm.”
“Anh Đản Đản!” Trạm Trạm lập tức nhảy nhót chạy tới nắm tay đối phương. Thật ra so với Ô Ô, Trạm Trạm còn thích chơi với Hứa Mộ Ngôn hơn, dù sao đồ chơi của con trai cũng không giống con gái.
Lý Nhược Lan nhìn bóng dáng cao lớn của Hứa Mộ Ngôn, cảm thán: “Đứa nhỏ này thật không bình thường.”
Lại chê cười Lộc Minh Sâm: “Bây giờ cha Ô Ô cứ như vậy, sau này Ô Ô đến tuổi yêu đương lập gia đình thì phải làm sao?”
Tô Nhuyễn cười: “Ngài đừng bao giờ nhắc tới chuyện này trước mặt anh ấy, con sợ anh ấy sẽ khóc đấy.”
Lý Nhược Lan bật cười, nhưng mà Lý Nhược Lan không nhắc, bà ngoại Lý lại nhắc.
Xe của bà ngoại Lý và các cậu chạy ngay sau xe bọn họ, nhưng mà trước đó Lộc Minh Sâm cố ý dừng xe xa, đi bộ quay lại phí chút thời gian, hai bên gặp nhau ngay tại cửa.
“Cụ ngoại!” Ô Ô nhìn thấy bà ngoại Lý lập tức kêu lên, Trạm Trạm cũng buông tay Hứa Mộ Ngôn chạy qua.
Bà ngoại Lý đang được Ngôn Thiếu Thời đỡ lập tức cười nở hoa: “Ai da, vương tử và công chúa nhỏ ở đâu ra thế này?”
Ngôn Thiếu Thời cúi người mỗi tay kéo một đứa nhóc lên: “Là vương tử và công chúa nhỏ nhà chúng ta đó!”
Hai người ăn ý ôm lấy tay Ngôn Thiếu Thời, cười ha ha: “Cậu Thiếu Thời!”
Năm Ô Ô và Trạm Trạm một tuổi, hai tuổi đều về tỉnh Đông Lâm ăn tết, tuy rằng hai đứa nhóc không nhớ rõ lắm, nhưng mỗi năm đều rất thích sân vườn nhà bà ngoại Lý và một đống anh trai chị gái cưng chiều bọn họ.
Cuối năm trước bà ngoại Lý ốm một trận, người nhà họ Lý sợ hãi, Ngôn Thành Nho và Lý Nhược Lan bèn đón bà cụ tới Thành phố Yến kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần.
Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, trước mắt tình hình sức khỏe của bà cụ còn rất tốt, có điều dù sao cũng lớn tuổi rồi, phải chú ý tĩnh dưỡng.
Bản thân bà ngoại Lý nghĩ rất thoáng, nhưng đám con cháu thương bà cụ nuôi nấng bọn họ cả đời, chưa hưởng phúc được mấy ngày, vì thế Lý Nhược Lan giữ bà cụ ở lại thành phố Yến một khoảng thời gian, Ngôn Thiếu Dục thuê hẳn một chiếc xe buýt, để các cậu các mợ rảnh rỗi cùng nhau tới thành phố Yến ăn tết. Người lớn tới, trẻ con cũng tới, cùng đến thủ đô tăng trưởng kiến thức.