Nắng sớm xuyên qua khe hở của tấm rèm chiếu vào, Tô Nhuyễn mở to mắt, đầu tiên nhìn về phía chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Hai đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác đang mặt đối mặt, ngủ vô cùng thơm ngọt.
Khóe miệng cô vô thức cong lên.
Một tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến, một cánh tay rắn chắc ôm chặt eo cô: “Không phải rất ngoan sao?” Trong giọng nói tràn đầy sủng nịnh và tự hào.
Tô Nhuyễn quay đầu lại nhìn người đàn ông bật cười: “Anh đã quên tối hôm qua bọn nhóc làm ầm ĩ thế nào rồi, đúng không?”
Hiện giờ Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Hoa đã ba tuổi, đã tới cái tuổi khiến người ta vừa yêu vừa hận, khi đáng yêu thì đúng là tiểu thiên sứ, nhưng khi nghịch ngợm đến Tô Nhuyễn là mẹ ruột cũng hận không thể ném bọn nhóc ra ngoài.
Gần đây vì chuẩn bị cho ngày sau chia giường ngủ, hôm qua Tô Nhuyễn đã lắp thêm một chiếc giường nhỏ cạnh giường ngủ lớn của hai vợ chồng, để hai anh em nằm giữa cha mẹ, dần dần dịch sang giường nhỏ bên cạnh.
Kết quả không cần nói cũng đoán ra, cô và Lộc Minh Sâm phải chơi trò “Bò qua rồi đưa trở lại” cả đêm, mãi cho tới khi hai đứa nhóc mệt mỏi mới chịu ngủ.
Lộc Minh Sâm cúi đầu thơm môi Tô Nhuyễn, lại ngó qua hai khuôn mặt nhỏ xinh xắn, vô thức nở nụ cười: “Lúc nào cũng đáng yêu như khi ngủ thì tốt.”
“Bây giờ anh thật sự nghi ngờ trước đây Lục Thần Minh muốn ném Ba Cân đi không phải lời nói khi tức giận.”
Tô Nhuyễn không nhịn được bât cười: “Sao thế? Thấu hiểu đối phương rồi à?”
“Sao có thể?” Lộc Minh Sâm nói: “Ý anh là, hai đứa nhà ta đều nghe lời hơn một đứa nhà cậu ta nhiều.”
Tô Nhuyễn cười, Ba Cân đã chín tuổi, cũng là tuổi người chê chó ghét, mỗi ngày đều thấy Lục Thần Minh không nhịn được muốn tháo dây lưng.
Hai người đang nói chuyện, thì trông thấy một chiếc chăn trên giường nhỏ mấp máy vài cái, em gái Ô Ô mở mắt trước.
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ăn ý ngừng thở không nói lời nào, hy vọng cô bé có thể ngủ thêm lát nữa, hiện tại với bọn họ mà nói, khi hai đứa nhóc ngủ mới là thời gian hạnh phúc nhất.
Nhưng mà Ô Ô đã ngóc đầu vểnh m.ô.n.g ngồi dậy, vượt qua cơn buồn ngủ rồi, mấu chốt là cô bé còn dùng chân nhỏ đạp anh trai Trạm Trạm bên cạnh.
Khi Tô Nhuyễn muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, Trạm Trạm giật mình tỉnh lại, Ô Ô nhìn Trạm Trạm, không biết bị chọc trúng điểm nào bắt đầu cười ha ha.
Tiếng cười của trẻ con rất có sức lan tỏa, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm đều bị chọc cười, mà Trạm Trạm cũng bị cô bé đánh thức, xoa đôi mắt nhập nhèm ngồi dậy.
Tô Nhuyễn thở dài: “Ô Ô đúng là đồ trứng thối.”
Ô Ô nhìn về phía bọn họ, nhếch môi lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Mẹ! Cha!”
Giọng nói trẻ con non nớt, khiến trái tim hai người đều mềm nhũn ra: “Chào buổi sáng, các con yêu.”
Một giây trước còn mang vẻ mặt buồn ngủ, giây tiếp theo Trạm Trạm đã liếc mắt nhìn Ô Ô một cái, hình như hai anh em đã nhận ra điều gì, gần như đồng thời đứng dậy xông về phía Lộc minh Sâm.
Trong miệng đều kêu to “Cha”.
Tới rồi! Lại trò chơi cha con thân thiết mỗi ngày trước khi rời giường.
Tô Nhuyễn vội vàng ngồi dậy, chạy sang bên cạnh.
Hôm nay hai đứa trẻ không chỉ thi chạy, còn xô đẩy kéo chân nhau, dù sao một lần cha chỉ có thể cho một người bay cao. Tuy rằng mỗi đứa đều có một lượt, nhưng hai anh em vẫn muốn tranh nhau quyền ưu tiên, Tô Nhuyễn đưa ra cho bọn trẻ quy tắc, ai bắt được cha trước người đó thắng.
Hôm nay Ô Ô nhanh chân hơn, thét chói tai lao vào lòng Lộc Minh Sâm trước, Trạm Trạm chậm chân, nhưng cậu nhóc lại không có ý định dừng lại, vẫn lao thẳng lên giường.
Thấy cậu nhóc sắp ngã, Tô Nhuyễn hoảng sợ: “Trạm Trạm.”
Lộc Minh Sâm nhanh nhẹn vươn tay ra, túm được cậu bé kéo lên.
Trạm Trạm sắp ngã lại không sợ hãi chút nào, ôm chặt cánh tay Lộc Minh Sâm chơi đánh đu, cười ha ha: “Cha, chơi tiếp.”
Lúc này Tô Nhuyễn mới hiểu ra, vừa rồi cậu nhóc cố ý.
Tối hôm qua khi cậu nhóc nghịch ngợm thiếu chút nữa rơi xuống giường, may mắn được Lộc Minh Sâm nhanh tay lẹ mắt vớt lên.
Không ngờ đã tiêu hóa nhanh như vậy: “Nhóc con này, lại giải khóa kỹ năng mới rồi.”
Tô Nhuyễn vừa nói xong, lại trông thấy Ô Ô đột ngột buông Lộc Minh Sâm ra, vòng sang bên cạnh nhảy thẳng xuống giường, khiến Tô Nhuyễn không kịp phản ứng lại: “Ô Ô!”
Lộc Minh Sâm cũng hoảng sợ, may mà anh huấn luyện hàng năm, chân tay nhanh nhẹn túm được người.
Ô Ô cũng bắt đầu cười khanh khách, cùng Trạm Trạm mỗi đứa ôm một cánh tay, cao hứng lắc lư chân nhỏ.
Lộc Minh Sâm vừa tức vừa buồn cười, xách hai đứa nhóc tới trước mặt, nghiêm túc răn dạy: “Không được nhảy, ngã xuống rất nguy hiểm, biết chưa?”
Để tỏ vẻ nghiêm túc, anh còn bổ sung: “Nhảy tiếp đánh mông.”
Ô Ô lập tức ôm mông, cười lấy lòng: “Cha.”
Vẻ ngoài của cô bé vô cùng giống Tô Nhuyễn, đặc biệt là đôi mắt đào hoa, vì tuổi còn nhỏ, mắt to tròn, cười lên đáng yêu không chịu nổi.
Sao Lộc Minh Sâm tiếp tục nghiêm túc nổi, anh cười gõ đầu côc bé: “Chỉ biết làm nũng.”
Đột nhiên Ô Ô lộ ra nụ cười xấu xa, lao nhanh như bay xuống phía bên kia giường, lại dọa Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm hoảng sợ.
Tay Lộc Minh Sâm vẫn đang giữ Trạm Trạm, thấy sắp không kịp, vội vàng xoay người nhảy xuống giường, vươn chân dài ra chặn đường cô bé.
Ô Ô ôm chân anh cười vui vẻ, Trạm Trạm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một phen, sau khi đứng vững lại cũng vô tay cười ha ha, Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn thật sự sắp bị bọn nhóc hù chết.
“Lộc Ô Ô, con qua đây cho mẹ!” Tô Nhuyễn bước đến định bắt người.
Lộc Ô Ô hét lớn một tiếng, uốn éo thân mình bắt đầu chạy, Trạm Trạm nhân cơ hội nhằm về phía không người nhảy xuống, lần này Lộc Minh Sâm đã chuẩn bị trước tâm lý, có thể nhẹ nhàng tiếp được người, nhưng sau đó hai đứa nhóc càng chơi càng hăng.
Vì thế, Tô Nhuyễn ở trên giường bắt trẻ, Lộc Minh Sâm ở mép giường kéo người, như chơi trò đánh chuột đất, rõ ràng ban đầu là hai anh em tranh đoạt cha mình, bây giờ lại biến thành hai người đồng tâm hiệp lực trêu đùa cha mẹ.
Khắp nhà đều là tiếng cười ngây thơ non nớt, Tô Nhuyễn muốn giận cũng không giận nổi, Lộc Minh Sâm càng khỏi phải nói, dứt khoát vui vẻ chơi tiếp với bọn nhỏ.
Thấy thời gian không còn sớm, Tô Nhuyễn vội vàng kêu ngừng: “Hai đứa còn muốn đi công viên giải trí không?”
Lúc này hai đứa nhóc mới dừng lại.
Mỗi tay Lộc Minh Sâm xách một đứa, đặt bọn nhỏ xuống đất: “Hai đứa có biết công viên giải trí là gì không mà đã cao hứng?”
Trạm Trạm cất cao giọng: “Biết!”
Ô Ô tiếp lời: “Quà sinh nhật!”