{{ msgSearch }}

Chương 569: Tiểu Miên Hoa là quà sinh nhật của Đản Đản (3)

Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp đoạt Vận May

Tần Hoàng 1121 Chữ 02/01/2025 20:15:49

“Alo, dì Tô ạ.” Đản Đản lễ phép hỏi thăm: “Hôm nay em gái có khỏe không?”

Nghe giọng trẻ con mang ngữ điệu ông cụ non của cậu bé, Tô Nhuyễn không nhịn được rất buồn cười: “Khá tốt.”

Đản Đản lại nghiêm túc nói: “Dì, dì chuẩn bị tốt chưa, hôm nay em gái sẽ ra đấy.”

Tô Nhuyễn hỏi lại: “Vì sao?”

Đản Đản nói: “Cháu vừa ước điều ước sinh nhật, hôm nay em gái sẽ ra ngoài, nguyện vọng trong ngày sinh của cháu sẽ thành hiện thực.”

Tô Nhuyễn bật cười, với tài lực và sự cưng chiều từ Hứa Tử Yến, Hứa Đản Đản ước điều gì trong ngày sinh nhật đều có thể thực hiện, có điều nếu là chuyện này, sợ là cậu nhóc phải thất vọng rồi.

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, rồi nói với cậu bé: “Dì sẽ chuẩn bị tốt, dì còn chuẩn bị cho cháu một món quà sinh nhật đó, lát nữa sẽ đưa cho cháu…”

Nói tới đây, đột nhiên sắc mặt Tô Nhuyễn thay đổi. Lý Nhược Lan vẫn luôn chú ý tới cô, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn hít sâu: “Bụng đau.” Ngay sau đó đã cảm nhận được bên dưới ướt.

Lý Nhược Lan thấy thế nói: “Vỡ ối rồi! Minh Sâm! Minh Sâm!”

Lộc Minh Sâm gần như bay từ trên lầu xuống, nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Nhuyễn, sợ hãi hỏi: “Sao lại thế này? Không phải ngày dự sinh còn một tháng nữa sao?”

Lý Nhược Lan rất trấn định: “Đừng lo, con bé mang thai đôi, sinh non là bình thường, tới bệnh viện trước đã, vẫn kịp.”

Lộc Minh Sâm từng trải qua quá trình y tá Mễ sinh sản, nhưng nhìn người khác là một chuyện, bản thân trải qua lại là chuyện khác, khi bế Tô Nhuyễn ra ngoài mới phát hiện ra mình chưa gọi xe tới, may mắn đúng lúc Lục Thần Minh về nhà, bèn đi nhờ xe đối phương tới bệnh viện.

Khi Tô Nhuyễn vào phòng sinh, Nhan Diệu và Hứa Đản Đản cũng tới nơi.

Lúc này Tô Nhuyễn mới nhớ ra, ban nãy vì kinh hoảng thất thố đã quên cúp điện thoại.

Hứa Đản Đản nắm tay Tô Nhuyễn, cổ vũ cô: “Dì, dì cố lên nhé, cháu ở bên ngooài chờ em gái.”

Nhìn cậu nhóc còn chưa cao bằng chiếc giường bệnh, Tô Nhuyễn mở miệng: “Đản Đản, cháu lại ước một điều, ước các em mau chóng xuất hiện đi.” Cô đau quá.

Đản Đản nói: “Vâng, dì cũng cố gắng nhé.”

Không biết có phải vì Đản Đản ước điều ước sinh nhật hay không, đợi Đản Đản chiêu đãi các bản nhỏ ăn sinh nhật xong, quay trở lại bệnh viện, Tô nhuyễn đã sinh rồi.

Từ đầu tới cuối chỉ mất bốn năm tiếng đồng hồ, sau đó hai tiếng khóc nỉ non vang lên, tiếng khóc đầu yếu hơn một chút, tiếng thứ hai cực kỳ lảnh lót.

Lộc Minh Sâm đi qua đi lại sắp mài thủng sàn nhà của bệnh viện, nghe tiếng khóc lập tức lao tới cửa phòng sinh, chỉ một lát sau đã trông thấy y tá bế hai đứa trẻ ra ngoài.

“Tô Nhuyễn thế nào?”

Y tá lớn tuổi hơn cười nói: “Yên tâm đi, sức khỏe vợ cậu rất tốt, lát nữa sẽ ra ngoài.”

Lúc này Lộc Minh Sâm mới dời mắt sang hai đứa trẻ trong lòng đối phương.

Y tá cười nói: “Đây là anh trai, đây là em gái.”

Lý Nhược Lan kinh hỉ: “Một nam một nữ, tốt, tốt!”

Nói xong bước đến nhận lấy bé gái gần hơn đưa cho Lộc Minh Sâm.

Mặc dù đã tập luyện rất nhiều lần, nhưng khi chân chính chạm vào đứa trẻ nhỏ nhắn yếu ớt, Lộc Minh Sâm vẫn bị dọa sợ: “Sẽ không rơi chứ?”

“Không được, quá mềm, con bé bị thương thì sao?”

Dáng vẻ kinh hoảng thất thố chọc mọi người cười không ngừng.

Ngôn Thiếu Dục rất có kinh nghiệm, cười nói: “Yên tâm đi, không thoải mái con bé sẽ khóc, không khóc là không vấn đề gì.”

La Thắng Nam điều chỉnh tư thế giúp Lộc Minh Sâm: “Như vậy, thả lỏng chút, không sao đâu.”

Quả nhiên đứa trẻ không khóc, Lý Nhược Lan bế bé trai đến trước mặt Lộc Minh Sâm: “Nhìn em gái chắc hơn chút.” Nói xong lại cười: “Không hổ là sinh đôi, động tác đều giống nhau.”

Mọi người nghe vậy ngạc nhiên vây tới, quả nhiên hai đứa nhỏ đỏ như hai con khỉ này đều đang mấp máy miệng, môi nhỏ chu lên, hành động vô cùng nhất trí.

Lộc Minh Sâm từng chơi với không ít đứa trẻ, như Đản Đản và Ba Cân, anh đều trông thấy dáng vẻ khi bọn nhóc mới sinh, khi đó chỉ cảm thấy đáng yêu, thú vị.

Còn bây giờ khi ôm hai đứa trẻ thuộc về mình vào lòng, cuối cùng anh cũng hiểu được tâm trạng của người làm cha rồi, anh cũng hận không thể đem cả thế giới này tới trước mặt bọn trẻ.

“Tiểu Miên Hoa, Tiểu Bảo Bối.” Anh dịu dàng nói: “Cha là cha…” Nói tới đây giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.

Lý Nhược Lan cũng lau nước mắt, Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đi đến hôm nay thật sự quá không dễ dàng, hiện giờ cuối cùng cũng viên mãn.

Khi Tô Nhuyễn ra ngoài, trông thấy Lộc Minh Sâm như vậy, còn chưa kịp an ủi đã nghe thấy giọng Lục Thần Minh.

Chắc là anh ta vừa mới nghe được tin tức, cố ý chạy tới đây xem náo nhiệt. Lục Thần Minh nhìn qua Lộc Minh Sâm, cười trêu chọc: “Ai da, nhìn sư trưởng Lộc của chúng ta này, đang khóc à? Đúng là kỳ quan thế giới mà…”

Lộc Minh Sâm:……

Y tá Mễ theo sau mắng: “Khi Ba Cân sinh anh không khóc à?”

Lục Thần Minh không thừa nhận: “Ai khóc? Em có chứng cứ không?”

Nói xong đột nhiên anh ta lôi camera giấu sau lưng ra, chụp lại cảnh Lộc Minh Sâm rưng rưng lệ.

Sau đó đắc ý dào dạt nói: “Anh có chứng cứ đó.”

Mọi người dở khóc dở cười.

Lộc Minh Sâm đang giận nghiến răng, lại phát hiện ra quần bị túm chặt, cúi đầu trông thấy là Đản Đản đang nghiêm túc nhìn anh.

Anh cho rằng Đản Đản muốn xem em gái, cẩn thận cúi người, nói: “Cho cháu xem một chút.”

Đản Đản lại phản bác: “Em gái là của cháu, là quà sinh nhật dì tặng cháu.”

Lộc Minh Sâm:……

Anh lập tức đứng dậy, mặt không biểu cảm.

Nhìn cái gì mà nhìn, thằng nhóc thối dám tranh con gái với anh không có tư cách nhìn.

Mọi người lại cười to.

Sưu Tầm, 02/01/2025 20:15:49

Lượt xem: 2

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện