Khi ngồi xuống ghế dài ở ven đường hình như cậu bé mới phản ứng lại, mắt nhìn chằm chằm bụng Tô Nhuyễn không chớp, hận không thể lập tức nhìn rõ bên trong là em trai hay em gái.
Tô Nhuyễn buồn cười không thôi: “Làm sao vậy?”
Đản Đản cẩn thận tới gần, tay đặt trên bụng Tô Nhuyễn: “Dì, dì bảo các em biến thành con gái nhé.”
Nói xong hình như sợ Tô Nhuyễn không giúp, hiếm khi nhiều lời, mở miệng dụ dỗ: “Em gái, ra ngoài anh trai mua kẹo cho em ăn.”
Tô Nhuyễn cười: “Nếu là em trai thì sao?”
Hứa Đản Đản đáp ngay không chút do dự: “Em trai không có phần.”
Tô Nhuyễn và Nhan Diệu nghe xong đều cười ha ha.
Đột nhiên Tô Nhuyễn ngẩn người, Hứa Đản Đản cũng trợn tròn mắt: “Động!”
Tô Nhuyễn dịu dàng nói: “Em bé đang chào hỏi cháu đó.”
Hứa Đản Đản lập tức lặp lại lần nữa: “Em gái, chào em, đợi em ra ngoài, anh trai mua kẹo cho em ăn.”
Em bé trong bụng lại đá tay cậu nhóc một cái giống như đang đáp lại.
Hứa Đản Đản vui vẻ: “Là em gái.”
Cậu bé nháy mắt hỏi Tô Nhuyễn: “Dì, khi nào em gái ra ngoài?”
Tô Nhuyễn cười: “Đợi qua sinh nhật cháu một tháng.”
Kể từ hôm đó, Hứa Đản Đản bắt đầu tính ngày sinh nhật mình.
Khi Lộc Minh Sâm tới đón Tô Nhuyễn, Đản Đản ngày xưa chỉ lễ phép chào hỏi, lần này lại nhiệt tình dắt tay Tô Nhuyễn đưa cô lên tận xe, trước khi đi còn chào hỏi em gái một lần, sau đó mới lưu luyến không rời nhìn theo Tô Nhuyễn.
Lộc Minh Sâm cũng biết tính Đản Đản, hiếu kỳ hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Tô Nhuyễn cười kể lại chuyện hôm nay: “Đứa trẻ trong bụng em chính là cứu tinh của thằng bé.”
Lộc Minh Sâm bật cười: “Sao Nhan Diệu luôn bắt nạt con trai mình thế nhỉ?”
Nhớ tới biểu cảm tan vỡ của Đản Đản, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Có lẽ là nhìn khuôn mặt nhỏ kia của thằng bé tan vỡ vô cùng có cảm giác thành tựu.”
Lộc Minh Sâm cười, đúng là, tật xấu gì vậy.
Anh đặt tay trên bụng cô, chào hỏi: “Các con, hôm nay có ngoan không?”
Nhưng mọi lần khi anh vừa hỏi, luôn có thể được đáp lại một chút, nhưng hôm nay đặt tay một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, về đến khu tập thể đám nhỏ vẫn không đáp lại. Lộc Minh Sâm bất mãn: “Khẳng định là bị Đản Đản chơi mệt rồi.”
Tô Nhuyễn cười to, lớn rồi còn ghen với Đản Đản.
Sau khi về đến nhà, hai người bắt đầu xem xét chiến lợi phẩm của Tô Nhuyễn.
Lộc Minh Sâm hứng thú bừng bừng, gần đây khi có thời gian rảnh anh thường xuyên đi dạo cửa hàng mẹ và bé với Tô Nhuyễn, tràn đầy hứng thú với đồ cho trẻ em.
“Nhỏ vậy.” Tay rũ một chiếc váy nhỏ ra, Lộc Minh Sâm ngạc nhiên: “Mặc được không?”
Y tá Mễ xách theo một cái túi nhỏ từ bên ngoài bước vào, nói: “Yên tâm, chỉ lớn không nhỏ.”
“Cô ấy mang thai đôi, chắc chắn sinh ra sẽ nhỏ hơn bình thường một chút.”
Thấy cô ấy đến, Tô Nhuyễn cười hỏi: “Sao có thời gian rảnh qua đây thế? Hết bận rồi à?”
Y tá Mễ nói: “Khi dọn nhà tìm ra được không ít quần áo khi nhỏ Ba Cân mặc, mang qua đây cho cô, trẻ con mới sinh mặc quần áo cũ tốt hơn.”
Chuyện này vợ chồng Tô Nhuyễn cũng biết, vì khi Ba Cân mới sinh, Lục Thần Minh khoe khoang khắp nơi, mọi người nghe anh ta nói nhiều quá cũng học thêm được không ít kinh nghiệm nuôi con.
“Khi nào hai vợ chồng chuyển nhà?”
Sau đợt chống lũ, Lục Thần Minh được thăng lên phó sư trưởng, khoảng thời gian trước vừa dọn tới khu nhà lầu.
Thật ra quân hàm của Lộc Minh Sâm đã thăng lên thượng tá từ lâu, chỉ là mấy năm qua luôn huấn luyện bộ đội đặc chủng, nên chức vị vẫn không thay đổi.
Mãi cho đến khoảng thời gian trước, bộ đội đặc chủng Hoa Quốc lấy được thành tích sáng chói trong cuộc thi bộ đội đặc chủng quốc tế, Lộc Minh Sâm mới được thăng chức, trực tiếp lướt qua phó sư trưởng trở thành sư trưởng, chỗ ở cũng chuyển đến khu nhà lầu.
Nghe thấy y tá Mễ hỏi, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Sao thế? Cô sợ Lục Thần Minh là cô đơn à?”
Y tá Mễ cười rộ lên, từ khi Tô Nhuyễn mang thai, tình hình năm trước hoàn toàn đổi chỗ, đặc biệt sau khi biết Tô Nhuyễn mang thai đôi, Lộc Minh Sâm khoe khoang vô cùng đáng sợ, hiện giờ cứ trông thấy Lộc Minh Sâm là Lục Thần Minh chạy trốn.
Khó khăn lắm mới chuyển tới nhà lầu, có thể thoát khỏi đối phương, kết quả không lâu sau Lộc Minh Sâm lại đủ điều kiện dọn qua, hơn nữa không biết có phải cố ý hay không, Lộc Minh Sâm chọn ngay căn nhà bên cạnh Lục Thần Minh, khiến Lục Thần Minh tức giận dậm chân.
Hiển nhiên y tá Mễ cũng nhớ tới cảnh tượng khi ấy, cô cười nói: “Nhìn có vẻ ghét bỏ, nhưng thực tế anh ấy rất ngóng trông đó, ngày nào cũng hỏi khi nào hai người dọn qua.”
Lộc Minh Sâm nói: “Để tiện lên kế hoạch tránh né à?”
Tô Nhuyễn đánh anh một cái: “Đồ ấu trĩ này.”
Sau đó nói với y tá Mễ: “Đợi mẹ tôi tới rồi dọn.”
Sau khi biết Tô Nhuyễn mang thai, Lý Nhược Lan vô cùng cao hứng, đồng thời cũng không yên tâm để Tô Nhuyễn một mình, định tới thành phố Yến chăm sóc cô.
Đúng lúc Ngôn Thiếu Dục cũng muốn tới thành phố Yến phát triển, Lý Nhược Lan dứt khoát xin về hưu trước tuổi, đang nộp hồ sơ, Ngôn Thành Nho cũng xin chuyển tới tạp chí xã bên thành phố Yến, ông ấy là chủ biên lâu năm vẫn rất được hoan nghênh.
Nhưng xử lý những việc này đều cần thời gian, tuy rằng Ngôn Thiếu Dục mua phòng không tốn sức, nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải có người để ý như trang hoàng, gia cụ gì đó.
Đợi Tô Nhuyễn dọn sang nhà lầu, nhà họ Ngôn đều dàn xếp xong, qua tết âm lịch, bụng Tô Nhuyễn đã rất lớn.
Lý Nhược Lan gần như không để cô rời khỏi tầm mắt bà ấy, bên phía Lộc Minh Sâm, lãnh đạo cũng thông cảm cho tình huống của hai người, dạo này công việc không nhiều lắm, đa số thời gian đều ở bên Tô Nhuyễn.
Sáng sớm hôm nay, chuông điện thoại vang lên, Lý Nhược Lan nghe máy: “Là Đản Đản à?”
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, vì không phải mặc váy, Hứa Đản Đản coi như đã liều mạng, lâu lâu lại gọi điện thoại tới hỏi thăm Tô Nhuyễn, đương nhiên là hướng về phía đứa trẻ trong bụng cô, truyền đạt ý tứ, nếu đồng ý làm em gái, ngoài kẹo, sô cô la ra còn có đủ loại đồ chơi, ô tô nhỏ vân vân… Tóm lại làm em gái được lợi nhiều hơn.