{{ msgSearch }}

Chương 567: Tiểu Miên Hoa là quà sinh nhật của Đản Đản (1)

Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp đoạt Vận May

Tần Hoàng 1019 Chữ 02/01/2025 20:15:49

Hôm nay Nhan Diệu và Tô Nhuyễn đang cùng nhau đi dạo cửa hàng đồ trẻ em.

Đây là cửa hàng dạo này Tô Nhuyễn mới thích, hôm nay vốn dĩ cô chỉ định tìm Nhan Diệu thương lượng chuyện Thế Duyên.

Khi chương trình “Đối thoại nhân vật” vừa phát sóng, đại lý tỉnh huyện của Chốn Đào Nguyên và phòng hợp tác Thế Ngoại Tiên đều nhận được rất nhiều cuộc gọi, hơn nữa không chỉ hạn chế ở khu vực phía bắc, hiện giờ các tỉnh thành trên cả nước đều sắp có cửa hàng của Thế Duyên rồi.

Đinh Lâu đã xuống phía nam xây dựng nhà xưởng, dự định đầu năm sau lại xây thêm một nhà máy nữa ở khu vực Hoa Trung, như vậy chuyện phân phối hàng đi khắp cả nước sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Bước đầu xây dựng nhãn hiệu cao cấp cũng đã thành công.

Có điều muốn trở thành nhãn hiệu cao cấp giống Thịnh Triều, trước mắt phải bồi dưỡng được đội ngũ nhân viên thiết kế có trình độ, nên Tô Nhuyễn mới tới tìm Nhan Diệu.

Sau khi sinh Đản Đản, Nhan Diệu đã nghỉ việc ở xưởng trang sức, tự mình mở ra tạp chí thời trang. Bởi vì cô ấy xuất thân từ nhà thiết kế trang sức, nên có không ít kinh nghiệm trong phương diện phối kết hợp trang sức, cũng có hiểu biết nhất định về nhà thiết kế và trào lưu mới, Tô Nhuyễn định tới tìm cô ấy thương lượng.

Hôm nay, hai người ra ngoài xem sản phẩm mới của một nhãn hàng cao cấp, khi xuống lầu về nhà, nhìn thấy cửa hàng mẹ và bé mới khai trương trong khu thương mai, Tô Nhuyễn lập tức không dịch nổi chân.

Nhan Diệu còn khoa trương hơn Tô Nhuyễn, cô ấy ôm chặt một chiếc váy công chúa màu hồng phấn không buông tay: “Chiếc này đẹp, mua chiếc này.”

Tô Nhuyễn cũng cảm thấy đẹp, có điều vẫn lo lắng: “Lỡ cả hai đứa đều là con trai phải làm sao bây giờ?”

Nhan Diệu nói: “Là con trai thì sao? Khi còn nhỏ Hứa Đản Đản nhà tôi thường xuyên mặc váy.”

Hứa Đản Đản đang chơi rubik bên cạnh nghe vậy ngẩng đầu, bạn nhỏ năm tuổi rưỡi đã có ý thức về giới tính, lập tức nhìn mẹ ruột, đôi mắt to tròn tràn đầy khiếp sợ.

Tô Nhuyễn buồn cười không thôi, Nhan Diệu lại nhìn cậu bé, nói: “Ơ, con không nhớ à? Không sao, mẹ chụp rất nhiều ảnh đó, khi về cho con xem.”

Bạn nhỏ Đản Đản không muốn tin, khuôn mặt nghiêm túc, mở miệng: “Mẹ, con trai không mặc váy.”

Nhan Diệu cũng nghiêm túc nói lý với cậu: “Con trai dưới bảy tuổi mặc được, nếu không những bà mẹ sinh con trai mất đi rất nhiều lạc thú.”

Đản Đản nghe xong lập tức hoài nghi nhân sinh.

“Trẻ con xinh như vậy, đương nhiên phải chải chuốt một phen mới được.” Nói xong, Nhan Diệu vỗ tay một cái: “Lát nữa chúng ta đi dạo cửa hàng thời trang trẻ em nhé, mua thêm vài bộ nữa, nói ra thì, đã rất lâu rồi Đản Đản con không mặc váy công chúa đó.”

Hứa Đản Đản cau mày suy nghĩ, một lúc lâu sau kiên định nói: “Mẹ gạt người, con gái mới mặc váy.”

Nhan Diệu nói: “Thật đó, khi còn nhỏ cha con cũng từng mặc váy, không tin con hỏi cha con xem.”

Lời này không chỉ khiến Hứa Đản Đản khiếp sợ, còn kinh hãi như gặp động đất. Nghĩ tới dáng vẻ cha mình mặc váy, khuôn mặt nhỏ luôn không biểu cảm như muốn nứt ra.

Tô Nhuyễn cười đau ruột, cũng bắt đầu chờ mong đứa trẻ trong bụng trào đời, đúng là chơi quá vui.

Nhan Diệu tiếp tục lừa dối con trai: “Cho nên, tranh thủ thời gian hiện tại có thể mặc váy mau mặc đi, đến tuổi cha con muốn mặc cũng không mặc được.” Cô ấy lộ ra vẻ mặt đồng cảm: “Quá đáng thương.”

Bạn nhỏ Hứa Đản Đản bình tĩnh lại rất nhanh, nhìn mẹ ruột kiên định nói: “Mẹ lừa người ta.”

Nhan Diệu chậc một tiếng, thở dài: “Ai, đúng là càng lớn càng không dễ lừa.”

Hứa Đản Đản lập tức lộ vẻ mặt “Quả nhiên là thế”.

Sau đó Nhan Diệu lại bắt đầu bán thảm: “Vậy chiếc váy xinh đẹp kia phải làm sao bây giờ?”

Cô ấy giả khóc: “Mẹ quá đáng thương, không có cơ hội trang điểm cho con mình, con xem mẹ Thiến Thiến kìa, ngày nào cũng được dẫn Thiến Thiến xinh đẹp đi chơi, mẹ cũng muốn được nhiều người khen như vậy…”

Hứa Đản Đản đã quen kỹ xảo diễn kịch của mẹ ruột từ lâu, nhanh chóng bắt được trọng điểm, ánh mắt to tròn tràn đầy cảnh giác.

“Đản Đản có thể thỏa mãn nguyện vọng của mẹ không?”

Đản Đản vội vàng lắc đầu.

Nhan Diệu lại lộ ra dáng vẻ thương tâm.

Đản Đản thấy vậy, sốt ruột nhìn trái nhìn phải, đột nhiên ánh mắt dừng trên bụng Tô Nhuyễn, hai mắt bỗng chốc sáng lên.

Không hiểu sao Tô Nhuyễn nhìn ra được ý vị “Được cứu rồi”.

“Em gái!” Hứa Đản Đản chỉ vào bụng Tô Nhuyễn: “Trong này có hai em gái, dì một em, mẹ một em.”

Sau đó ngẩng đầu hỏi Tô Nhuyễn: “Dì, được không?”

Tuy rằng khuôn mặt vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng đôi mắt nhỏ lại tràn đầy mong đợi.

Tô Nhuyễn có thể hiểu được trò đùa ác của Nhan Diệu, không nhịn được gia nhập hàng ngũ trêu chọc cậu nhóc: “Nếu đều là em trai thì sao?”

Nhan Diệu nói: “Thế này nhé, nếu đều là em trai, Đản Đản sẽ cùng mặc váy với các em.”

Nói xong bỏ chiếc váy trong tay vào giỏ hàng: “Cứ quyết định vậy nhé.”

Đạo hạnh của bạn nhỏ Hứa Đản Đản chưa cao bằng mẹ ruột, cứ như vậy bị cưỡng ép hứa hẹn, ra khỏi cửa hàng mẹ và bé rồi vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác.

Sưu Tầm, 02/01/2025 20:15:49

Lượt xem: 2

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện