Hoắc Hướng Dương không nhịn được, ánh mắt dừng trên người Tô Nhuyễn, tám năm qua, cô ấy còn xinh đẹp bắt mắt hơn năm đó.
Tuy rằng Tô Thanh Thanh cũng chú trọng bảo dưỡng, nhưng chênh lệch khí chất càng lúc càng lớn.
Giống như Tô Thanh Thanh luôn thích học Tô Nhuyễn mặc sườn xám, nhưng thực tế khi Tô Thanh Thanh mặc sườn xám luôn có vẻ phong trần, không so đựoc với Tô Nhuyễn đoan trang phóng khoáng, dù bụng to cũng không ảnh hưởng tới vẻ ưu nhã của cô chút nào.
Nếu năm đó anh ta kiên trì thêm chút, không bị Tô Thanh Thanh mê hoặc……
Một ánh mắt sắc bén b.ắ.n tới, đối mặt với cặp mắt phượng kia, Hoắc Hướng Dương cảm thấy lạnh cả sống lưng, lập tức lui về phía sau một bước trốn vào đám người theo phản xạ có điều kiện.
Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ kéo Tô Thanh Thanh vội vàng chạy theo.
Lần trốn này, trốn đến khi tất cả nghi thức kết thúc, nhưng bọn họ vẫn không cách nào tới gần Nhan Diệu và Hứa Tử Yến như cũ.
Xung quanh đối phương luôn đầy người vây quanh, bất kỳ người nào cũng là tồn tại nhà họ Hoắc chỉ có thể nhìn lên, dù bọn họ không hiểu quy củ cũng biết xen ngang lúc này là không lễ phép, bọn họ tới tìm đầu tư, đương nhiên không thể để lại cho người ta ấn tượng xấu.
Huống hồ trong đám người này, nếu ai đó không cao hứng, động đầu ngón tay thôi có thể khiến những gì bọn họ đang có tan thành mây khói rồi.
Bên này dù cố gắng thế nào Hoắc Hướng Dương vẫn không tìm thấy cơ hội, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ nhìn Nhan Diệu đang tự mình dẫn Tô Nhuyễn đi giới thiệu khắp nơi, mọi người đều rất nhiệt tình với cô ấy, lúc này mới ý thức được, Tô Nhuyễn đã không phải là cô thôn nữ ở Tô Gia câu thiếu chút nữa gả cho Hoắc Hướng Dương, trở thành người nhà mình, bây giờ cô ấy đã đứng ở độ cao bọn họ không thể với tới…
Chênh lệch như vậy mới khiến người ta thống khổ, nếu năm đó người Hoắc Hướng Dương cưới là Tô Nhuyễn, bây giờ bọn họ sẽ được người khác vây quanh, được người ta hâm mộ rồi, chứ không phải đứng chỗ này chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và tiếng cười nhạo của người khác.
Hoắc Hướng Mỹ không nhịn được, phẫn hận trừng mắt với Tô Thanh Thanh, đều do người phụ nữ này!
Nhưng mà dù bọn họ hối hận thống khổ thế nào, chịu đựng xấu hổ chờ đợi ở chỗ này ra sao, cuối cùng vẫn không thể nói một câu nào với Nhan Diệu, đợi khi bọn họ phát hiện ra bầu không khí thả lỏng hơn nhiều, mới biết đám người Tô Nhuyễn và Nhan Diệu đã rời đi trước.
Vì khi mới đến đám người Tô Thanh Thanh khoe khoang quá mức, những lời nói buồn cười của bọn họ gần như đã lan truyền khắp nơi, Hoắc Hướng Dương ôm tia hy vọng cuối cùng đi tìm người đàn ông hiền lành trước đó vẫn luôn nhắc nhở mình.
Người đàn ông kia vẫn duy trì phong độ như cũ, uyển chuyển nhắc nhở: “Ngài Hoắc, ngài muốn tìm nhà đầu tư ở chỗ này thật sự không thích hợp đâu, chúng tôi chỉ đầu tư hạng mục cao cấp như “Thế Duyên”.”
Bạn nữ bên cạnh sợ bọn họ không hiểu, còn tri kỷ nhắc nhở: “Chính là hạng mục cô Tô Nhuyễn đang làm, nếu anh cảm thấy hạng mục của mình rất có tương lai, trực tiếp tới ngân hàng vay tiền là được, không cần thiết phải tìm người đầu tư.”
Hoắc Hướng Dương như là bị người ta tát cho hai cái, cuối cùng không kiên trì nổi, dẫn người nhà họ Hoắc chật vật rời đi.
Trở lại tứ hợp viện nơi bọn họ đang ở, mẹ Hoắc bùng nổ: “Tô Thanh Thanh, cô là đồ sao chổi! Con trai tôi bị cô hủy hoại rồi!”
Hoắc Hướng Mỹ cũng muốn mắng, đúng lúc ấy Tiểu Liên ra nghênh đón. Cô ta vẫn mang dáng vẻ yếu đuối nhu nhược trước kia, nhỏ nhẹ nói: “Dì, Tiểu Mỹ, Hướng Dương, mọi người mau tới xem, Tô Nhuyễn lên tivi.”
Lúc này người nhà họ Hoắc mới nhớ tới, hôm nay chương trình “Đối thoại nhân vật” tập Tô Nhuyễn tham gia chiếu lại.
Hoắc Hướng Dương nhanh chân tới phòng Tiểu Liên, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ đuổi theo, hành động tự nhiên như bọn họ mới là người một nhà.
Tô Thanh Thanh túm chặt tờ giấy trong tay, tờ giấy này có người đưa cho cô ta khi cô ta đi vệ sinh, tuy rằng rất không muốn tin, nhưng nhìn đứa con trai ba tuổi của Tiểu Liên, cô ta vẫn cảm thấy không thở nổi.
“Tám trăm vạn, bốn nhà máy…” Mẹ Hoắc nhìn tivi lẩm bẩm.
Dù đã nghe người ta nói qua, nhưng khi tận mắt xem nội dung tiết mục trên tivi, bọn họ mới có chút cảm giác chân thật.
Nghĩ tới hôm nay Tô Nhuyễn phong quang vô hạn, mẹ Hoắc lại tức ngực.
Hoắc Hướng Mỹ nói: “Ba nhà máy kia đều mở sau, dựa vào Thế Ngoại Tiên, hóa ra mở chuỗi cửa hàng kiếm nhiều tiền như vậy.”
“Nếu trước đây chúng ta cũng dùng số tiền đó mở chi nhánh, tìm người gia nhập, chắc chắn kiếm được nhiều hơn mở nhà máy!” Cô ta nhìn về phía Hoắc Hướng Dương: “Lúc ấy cửa hàng nhà chúng ta có thể kiếm tiền hơn cửa hàng trang sức kia nhiều.”
Mẹ Hoắc chỉ vào Tô Thanh Thanh mắng: “Đều do sao chổi này, do cô ta khăng khăng đòi mang tiền đi mở nhà máy!”
Tô Thanh Thanh nói: “Lúc ấy cửa hàng nhà chúng ta kiếm nhiều hơn Thế Ngoại Tiên, sao mấy năm nay lại kiếm càng ngày càng ít?”
Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ nghẹn lời, trên mặt lộ vẻ chột dạ.