Người nhà họ Hoắc ngơ ngẩn nhìn ra cửa.
Cùng với đủ loại âm thanh kinh ngạc cảm thán, một đôi bích nhân chậm rãi bước vào.
Nữ xinh đẹp mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, thoải mái tươi mát, người đàn ông bên cạnh cao lớn đĩnh bạt đẹp trai nhẹ nhàng đỡ eo cô ấy.
“Nhìn qua còn đẹp hơn trên tivi.”
“Quả nhiên chồng cô ấy cũng rất tuấn tú.”
Nhan Diệu vừa khách sáo đáp lại Tô Thanh Thanh, lúc này nhiệt tình trao cho cô gái kia một cái ôm. Mà Hứa Tử Yến luôn luôn lạnh lùng, khóe miệng cũng mang theo ý cười, bắt tay với người đàn ông kia.
Hoắc Hướng Mỹ lấy lại tinh thần đầu tiên, quay sang cười nhạo Tô Thanh Thanh: “Đây là nhân vật vô cùng quan trọng?”
Tô Thanh Thanh lại không rảnh quan tâm cô ta châm chọc mỉa mai, mắt nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm, lòng đầy sợ hãi, vì sao?
Hoắc Hướng Dương cũng nhìn về phía Tô Thanh Thanh, trong mắt đều là nghi hoặc, không phải nói Lộc Minh Sâm đã c.h.ế.t à? Là cô ta nói dối, hay căn bản giấc mơ của cô ta không chuẩn xác?
Mẹ Hoắc lại thì thào lẩm bẩm: “Không phải nói Tô Nhuyễn không thể sinh sao?”
Người nhà họ Hoắc nghe vậy, ánh mắt không hẹn mà cùng dừng trên bụng cô gái kia, lúc này mới phát hiện ra sườn xám đối phương mặc là kiểu cải tiến, dưới n.g.ự.c rộng thùng thình, trong lúc di chuyển có thể mơ hồ nhìn ra bụng nhỏ bên dưới đã hơi nhô lên.
Có người bên cạnh nghe được lời mẹ Hoắc, không nhịn được nhíu mày: “Nói hươu nói vượn gì thế? Không thấy người ta đang mang thai sao?”
Có người tiếp lời: “Còn là thai đôi đó.”
Mẹ Hoắc vừa khiếp sợ vừa xấu hổ, không dám nói thêm câu nào, chỉ biết quay đầu phẫn nộ nhìn về phía Tô Thanh Thanh, cô ta lại lừa bọn họ!
Nhưng mà lúc này trong đầu Tô Thanh Thanh cũng rất loạn: “Không thể nào, không có khả năng…” Tất cả đều không đúng.
Đột nhiên cô ta thốt lên: “Có phải Lộc Minh Sâm không đi chống lũ không? Anh ta không làm hết trách nhiệm của một người quân nhân!” Đúng, chắc chắn vì biết mình sẽ hy sinh, nên cố ý tránh né.”
Có người phẫn nộ nhìn về phía cô ta: “Cô là ai thế? Thấy người ta tốt đẹp không nhìn nổi sao? Đến tận cuối cùng hai vợ chồng người ta vẫn canh giữ ở đê đập nguy hiểm nhất đó!”
“Chính bọn họ nói?” Tô Thanh Thanh quật cường phản bác: “Cô đâu tận mắt nhìn thấy, sao cô biết lời bọn họ nói là sự thật.”
Lần này không chỉ người vừa rồi tức giận, đám người xung quanh đều nhìn cô ta như nhìn kẻ thần kinh, lười cãi cọ với cô ta.
Một người nói: “Người này là ai thế? Bệnh ghen ghét giai đoạn cuối à?”
Người bên cạnh nhìn Hoắc Hướng Dương, lại nhìn mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ, trong mắt đều là khinh thường: “Nghe nói là ân nhân cứu mạng bà Hứa.”
Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ co quắp túm quần áo trên người, lại nghe thấy có người khác cười nhạo: “Chém gió à? Ân nhân cứu mạng sao có thể chỉ đãi ngộ này?”
“Ha hả, còn nói chủ tịch Hứa từng bế con bọn họ đó.”
“Ha ha, vừa rồi cô gái kia còn khăng khăng nói Tô Nhuyễn người ta không thể sinh con, thượng tá Lộc không đi chống lũ đó.”
“Nếu không phải người ta đang mang thai, trên tivi lại chiếu rõ hình ảnh chống lũ, có miệng muốn nói cũng không nói rõ được.”
“Loại người gì thế, tivi chưa xem đã đứng đây ăn nói bừa bãi, đúng là thần kinh mà!”
Người nhà họ Hoắc xấu hổ không chỗ dung thân, trong lòng Tô Thanh Thanh lại dâng lên dự cảm không ổn.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ôn hòa kiến nghị với Hoắc Hướng Dương: “Tôi thấy cảm xúc của vợ anh ông ổn định lắm, có cần đưa cô ấy qua bên cạnh nghỉ ngơi một lát không?”
Hoắc Hướng Dương ngượng ngùng, đối phương là nhà đầu tư vừa nói chuyện với anh ta, hạng mục đầu tư đều trên bảy con số.
Nhưng mà ánh mắt anh ta vẫn nhìn về phía Nhan Diệu và Hứa Tử Yến theo bản năng.
Người đàn ông kia thấy thế, cười nói: “Hoạt động sắp bắt đầu rồi, tổng giám đốc Nhan không rảnh nói chuyện với người khác đâu, lát nữa sẽ có thời gian giao lưu riêng.” Ánh mắt anh ta lướt qua ba người phụ nữ Tô Thanh Thanh, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ, hiển nhiên đang tốt bụng nhắc nhở.
Không hiểu sao trong lòng Hoắc Hướng Dương lại hiểu thành, ba người này đều không ổn.
Hai má nóng rát, anh ta vội vàng kéo Tô Thanh Thanh rời đi, đi xa rồi vẫn nghe được có người oán giận nói: “Tốt bụng như vậy làm gì? Để bọn họ mất mặt đi, tốt nhất lát nữa để bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài, đỡ phải đứng đây khiến người khác ghê tởm.”
Người đàn ông kia nói: “Dù sao cũng là lễ kỷ niệm của tạp chí thời trang, gây chuyện ồn ào cũng không tốt.”
Người nhà họ Hoắc đều hận không thể tìm khe nứt chui vào.
Đúng là người đàn ông kia không lừa bọn họ, sau lễ khai mạc, Nhan Diệu vội vàng chủ trì buổi lễ,không có thời gian nói chuyện với người khác.
Hứa Tử Yến thì ngồi dưới sân khấu với Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn, thi thoảng nói một vài câu, mẹ Hoắc thấy thế khẽ đẩy Hoắc Hướng Dương, Hoắc Hướng Mỹ cũng cảm thấy cơ hội đã tới, xúi giục không ngừng.
Trong lúc Hoắc Hướng Dương đang do dự, người đàn ông tốt bụng vừa nhắc nhở anh ta, lại lần nữa lắc đầu: “Tôi khuyên ngài đừng qua đó.”
“Ngài không thấy ngay cả chủ tịch Hồng Cẩm và mấy vị minh tinh lớn đều không dám tiến lên sao?”
Hoắc Hướng Dương khẽ rùng mình, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cũng nhìn qua, quả nhiên không biết từ khi nào mấy vị minh tinh lớn kia đều đã khiêm tốn ngồi xuống một chiếc bàn khác.
Hoắc Hướng Mỹ khẽ nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi: “Chủ tịch Hồng Cẩm, chính là trung tâm thương mại Hồng Cẩm kia?”
Người tốt bụng cười, gật đầu: “Quần áo trên người cô chính là nhà bọn họ…”
Mẹ Hoắc lại lần nữa co quắp nắm chặt quần áo, nhãn hiệu thời trang này rất đắt tiền, nghe nói ông chủ vô cùng giàu có, bà ta còn nghe người ta hâm mộ nói, ông chủ Hồng Cẩm có một chiếc máy bay riêng…
Hoắc Hướng Mỹ vẫn cảm thấy không chân thật như cũ, Tô Nhuyễn lợi hại như vậy sao?