Cơm nước được dọn sẵn, nước rửa tay cũng được bê lên để trên một cái ghế đẩu trong góc.
Ba người rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống ăn cơm, còn chưa ăn được mấy miếng đã thấy Chúc Uyển Uyển hớt hải chạy vào: "Chị Thanh Nhàn, chị Thanh Nhàn, bắt được tên đầu lĩnh buôn người ở thành phố Dực Giang rồi."
"Chắc chắn các chị không tưởng tượng ra được anh ta là ai đâu."
"Anh ta chính là bác sĩ ở thôn Xương Sơn kia - Thường Đại Phát."
Cái chén trên tay Lâm Hoa Sen rơi xoảng xuống đất, cơm vung vãi khắp nơi.
“Sao lại là anh ta?” Đối với những cô gái bị bắt cóc như Lâm Hoa Sen, Hoàng Tiểu Phân và cả nguyên thân, Thường Đại Phát là người duy nhất ở thôn Xương Sơn đối xử tốt với họ là niềm an ủi ít ỏi trong kiếp sống thống khổ của họ.
Bây giờ lại nói Thường Đại Phát là tên đầu sỏ của bọn buôn người đó, là nguồn cơn cho tất cả bị bi kịch khốn khổ mà họ phải chịu?
Cả Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đều không thể chấp nhận điều này, nhất là Lâm Hoa Sen, nước mắt cô ấy lăn dài.
Thấy mấy người đang kinh ngạc nhìn mình, Lâm Hoa Sen lấy tay chùi mặt, nghẹn ngào nói: "Em thích ông ấy."
Thường Đại Phát là thầy lang chân đất duy nhất trong mười dặm tám thôn, ông ta trên dưới bốn mươi tuổi, nho nhã lịch thiệp.
Nhà của Lâm Hoa Sen sát vách nhà ông ta, nhìn lên không thấy nhìn xuống thấy, so với một "người chồng" như vậy, việc Lâm Hoa Sen có cảm tình với Thường Đại Phát là điều quá đỗi bình thường.
“Tên súc sinh đó thích đánh người. Mỗi khi nó đánh em xong, tôi đều gặp Thường Đại Pháp ở sân sau nhà em. Thường Đại Phát sẽ cho em thuốc mỡ ông ấy đã chuẩn bị. Lúc em bệnh không thoải mái, ông ấy cũng sẽ nhận ra ngay lập tức và đưa thuốc cho em.”
Khi không có tên súc sinh đó, có một người tốt với mình từ ngày này qua tháng nọ, Lâm Hoa Sen sao tránh khỏi mềm lòng, sao không cảm động được.
Đối với Lâm Hoa Sen, Thường Đại Phát là tia sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của cô ấy.
Có tia sáng, dù cho cuộc sống có khó khăn đến đâu, đắng cay thế nào, cô ấy vẫn tìm được hướng đi để bước tiếp, Nhưng bây giờ ánh sáng đó đã lụi tàn.
Lâm Hoa Sen không nghĩ sẽ như thế nào với Thường Đại Phát.
Nhưng đến đêm cô ấy lại đêm trằn trọc, trong đầu toàn hình ảnh của ông ấy.
Giờ lại nói ông ấy không phải là người hùng mà như cô ấy tưởng tượng mà là một con quỷ đã đẩy cô ấy vào địa ngục, làm sao Lâm Hoa Sen có thể chấp nhận.
Ngu Thanh Nhàn thở dài, lấy khăn tay và đưa cho Lâm Hoa Sen. Lâm Hoa Sen vùi mặt vào khăn tay và khóc lóc thảm thiết.
Chúc Uyển Uyển vẫn còn nhỏ chưa hiểu mối quan hệ trai gái, cô bé bất lực trước tình cảnh của Lâm Hoa Sen, cô bé nhìn Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn lắc đầu.
Hoàng Tiểu Phân thân với Lâm Hoa Sen nhất, cô ấy hiểu tâm tư của Lâm Hoa Sen. Ở thôn Xương Sơn, cô ấy khuyên Hoa Sen phải giấu tình cảm của mình.
Quả thực Lâm Hoa Sen đã che giấu rất tốt, sau nhiều năm như vậy vẫn không có ai phát hiện, và có lẽ cả Thường Đại Phát cũng không biết.