Ngu Thanh Nhàn kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng ra rồi ngồi xuống đối diện vị trí làm việc của Triệu Linh Linh.
Triệu Linh Linh đặt cốc nước vừa rót xuống trước mặt cô. Hai người không nói chuyện lan man, Triệu Linh Linh cũng không hỏi sao Ngu Thanh Nhàn lại có thể bình an rời khỏi Ủy ban cách mạng, mà hai người nói thẳng vào chuyện làm ăn.
Hơn bốn mươi phút sau, Ngu Thanh Nhàn mới rời khỏi cửa hàng bách hóa, cô thành công nhận được đơn hàng của cửa hàng bách hóa gồm 500 băng đô lớn, 700 băng đô nhỏ.
Giá bán lẻ khác với giá bán sỉ, Ngu Thanh Nhàn và Triệu Linh Linh đã thương lượng xong giá cả rồi, 3 xu rưỡi một băng đô to, 1 xu rưỡi một băng đô nhỏ, còn băng đô được làm từ vải nhung tơ vàng đính hạt vòng trân châu sẽ bán 8 xu một chiếc.
Triệu Linh Linh thanh toán trước ba mươi phần trăm coi như tiền đặt cọc, trong vòng một tuần Ngu Thanh Nhàn phải đưa đủ hàng.
Ngu Thanh Nhàn đi đến đầu ngõ, Hoàng Tiểu Phân đã đứng ở cửa đi qua đi lại. Vừa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn quay về, cô ta há hốc miệng ra rồi vội vội vàng vàng tiến lên đón: "Cô đi đâu thế, sao muộn thế này rồi mới về nhà?"
Hoàng Tiểu Phân vô cùng lo lắng. Cô ta và Lâm Hoa Sen ở nhà lo lắng c.h.ế.t đi được, nếu không phải hai người không biết đường thì đã sớm ra ngoài tìm rồi.
Vừa nãy cô ta còn đang bàn bạc với Lâm Hoa Sen, nếu lát nữa Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa quay lại thì họ sẽ đến cục công an bên cạnh để báo án.
Ngu Thanh Nhàn đưa chiếc rổ cho cô ta, nói: "Bị một bà thần kinh đi cử báo nên phải đến Ủy ban cách mạng một chuyến. Sau khi ra khỏi Ủy ban cách mạng tôi lại đến cửa hàng bách hóa. Chị Tiểu Phân, về sau chúng ta sẽ không phải tự bán nữa, chúng ta làm xong hàng sẽ trực tiếp giao đến cửa hàng bách hóa."
Hoàng Tiểu Phân ngây người hai giây mới phản ứng kịp: "Cô nói thật đấy à? Cô không lừa tôi chứ?"
Hoàng Tiểu Phân hét chói tai hỏi.
Hoàng Tiểu Phân cảm thấy cô ta sắp giống con gà mái già mà cô ta nuôi trước đây rồi, thi thoảng sẽ hét lên vài tiếng.
Nhưng mà cô ta đâu kiềm chế được cơ chứ, hơn nữa đây lại đúng là một chuyện đáng kinh ngạc mà.
Trước kia khi chưa bị bắt cóc, Hoàng Tiểu Phân cũng có cơ hội đi đến cung tiêu xã rồi, nhưng đó mới chỉ là cung tiêu xã thôi mà ngưỡng cửa đã rất cao rồi.
Lúc họ đến bán lương thực phụ còn lựa chọn một lúc lâu, cái gì cũng phải là sản phẩm tốt nhất.
Lấy ví dụ một cái bắp cải đi nhé, lá già một chút cũng không được, phải là bắp cải non mềm thì cung tiêu xã mới nhận.
Ngưỡng cửa của cửa hàng bách hóa chắc chắn phải cao hơn cung tiêu xã chứ nhỉ? Nhưng mà băng đô của họ sau khi làm xong sẽ được cửa hàng bách hóa thu thẳng luôn á?
Đây giống như đang mơ vậy. Hoàng Tiểu Phân nghĩ.
Ngu Thanh Nhàn phủi phủi quần áo của mình: "Lừa cô làm gì, đi thôi, chúng ta về nhà rồi lại nói tiếp."
"Được được được, cô nói rõ ràng một chút."
Lúc này Lâm Hoa Sen cũng đang đi đi lại lại trong phòng, trên tay bưng một chén đồ ăn: "Có chuyện gì thì cơm nước xong rồi lại nói sau, Thanh Nhàn đi ra ngoài lâu vậy chắc bây giờ đói lắm rồi."
Lúc này Hoàng Tiểu Phân mới phản ứng lại: "Cô nói đúng, xem tôi này, chút nữa đã quên mất chuyện này."