Nếu không có sự việc ngoài ý muốn này, có lẽ cả đời này cô ấy cũng sẽ không bao giờ để mọi người biết mình đã từng yêu một người như vậy.
Hoàng Tiểu Phân không biết tình yêu là gì, chị ấy bị bắt cóc ở tuổi mới biết yêu, và kẻ mua cô ấy nào một nửa trong mơ của chị.
Chị đóng chặt cánh cửa trái tim mình, chị luôn giữ sự đề phòng với mọi đàn ông, đối với Thường Đại Phát không có gì ngoài lòng biết ơn.
Lâm Hoa Sen thôi khóc, cô ấy nhìn Chúc Uyển Uyển với đôi mắt đỏ hoe: "Uyên Uyển, nói chị nghe, ông ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Chúc Uyển Uyển nhìn Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn gật đầu ra hiệu: “Nói đi.”
Chúc Uyển Uyển bèn thuật lại những gì cô bé nghe được từ cậu: "Theo lời khai của Thường Đại Phát, thế hệ cha ông ta đã lừa gạt buôn bán người. Họ đã ngừng công việc làm ăn này sau chiến tranh và sau giải phóng thì bắt đầu làm lại. Làm điều này. Mà sau này nhà nước quản lý chặt chẽ, không có giấy phép bọn họ khó mà ra ngoài, thế là cha của Thường Đại Phát giao một số tiền lớn để Thường Đại Phát học y.
"Thường Đại Phát học xong liền đi khắp các sơn trang trong thôn, nhà nào muốn mua vợ, ông ta sẽ giúp liên hệ. Dần dà ông ta thấy bản thân quá rủi ro, ông ta kéo bí thư chi bộ của thôn hoặc đại đội trưởng xuống nước.” Chúc Uyển Uyển từ tốn thuật lại.
Lợi nhuận của việc làm ăn này quá lớn. Đám bí thư chi bộ một truyền mười mười truyền trăm. Dần dần, bọn họ thành lập một khối liên minh. Vì Thường Đại Phát nắm giữ cách liên lạc với những kẻ buôn người ngoài vùng, ông ta trở thành đầu sỏ trong đường dây buôn người ở huyện Tân Bắc.
Pháp luật của Tân Hoa Hạ ngày càng hoàn thiện, và bọn buôn người đều phải bị trừng trị cho dù ở bất kỳ thời đại nào. Thường Đại Phát bèn đút lót cho đám người chính quyền huyện Tân Bắc dưới bí danh Long ca, ông ta còn nhanh trí không còn ra mặt đút lót khi vụ làm ăn ngày càng lớn, toàn đứng sau hậu trường.
Trong thời đại thiếu thốn y tế, mọi người không quen đến bệnh viện khám bệnh, một là nghèo không có tiền, hai là bệnh viện thường nằm trong thị trấn và quận huyện, dân chúng đi lại xa xôi bất tiện.
Nghề thầy thuốc chân đất ra đời từ đây. Họ vừa là nông dân vừa là thầy thuốc, không chữa được bệnh nặng thì chữa được bệnh nhẹ. Thế là bà con nào có bệnh đều thích tìm họ khám bệnh.
Họ dành mỗi nửa tháng để đi thăm khám các thôn xóm. Thường Đại Phát không chỉ dùng thân phận này để ban phát phúc lợi cho bà con, mà còn chôn vùi cuộc đời của nhiều cô gái trẻ.
“Rồi sao mà bị bắt?” Lâm Hoa Sen hỏi ra tiếng lòng của Ngu Thanh Nhàn và Hoàng Tiểu Phân.
"Bí thư chi bộ thôn Xương Sơn mắc bẫy."
Tần Kỷ Huy tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí trưởng ban phòng chống buôn người, là người có năng lực.
Trong thời gian này anh ấy đã nghiên cứu sổ sách kế toán của bí thư thôn và kiên trì cạy miệng hắn ta. Qua các lần thẩm vấn, Thường Đại Phát cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện.
Chúc Uyển Uyển kể xong, mọi người không ai chịu lên tiếng. Sau một lúc lâu, Ngu Thanh Nhàn nhìn Chúc Uyển Uyển: "Uyển Uyển, em ăn gì chưa?”
“Em ăn rồi mới đi." Thông tin này cũng là nghe cậu nói trên bàn ăn, Chúc Uyển Uyển kiên nhẫn nghe toàn bộ quá trình.