{{ msgSearch }}

Chương 97

Tôi được Trùm Trường để ý

Đang Cập Nhật 964 Chữ 24/01/2025 23:58:44

Cô có lạnh hay không thì liên quan gì đến anh?

 

Giang Dịch Hắn vẻ mặt bực dọc trở lại phòng học, Hoắc Văn Đạt lập tức sáp lại: "Đại ca, cái máy sưởi tay anh mua cho tôi đâu rồi? Nhanh đưa đấy, tôi còn đem tặng người ta."

 

Trưa nay cậu ta cũng cũng không về nhà ăn cơm, mà ở căng tin ăn mì với em gái mà cậu ta gần đây muốn theo đuổi, em gái ấy nói dạo này cảm thấy rất lạnh, Hoắc Văn Đạt ngay lập tức nhờ mấy anh em đồng bọn tiện đường đến cửa hàng tinh phẩm mua giúp một máy sưởi tay, kết quả chỉ có Giang Dịch Hàn vừa hay đi ngang qua. Hoắc Văn Đạt phải nói một núi lời hay ý tốt, Giang Dịch Hàn mới miễn cưỡng đồng ý.

 

Giang Dịch Hàn rất thản nhiên trả lời: "Quên rồi, chưa mua.”

 

Vào giờ học buổi chiều của buổi học đầu tiên, rõ ràng là Chu Trừng đã mất tập trung. Giáo viên dạy toán yêu cầu cậu ấy đứng dậy trả lời câu hỏi, nhưng cậu ấy lại ấp úng, như thể cậu ấy không hề nghe giảng.

 

Cũng may, điểm toán của Chu Trừng luôn tương đối cao.

 

Giáo viên cũng không làm khó cậu ấy, chỉ cảm thấy buổi chiều của buổi học đầu tiên thường khó để học sinh có tinh thần tập trung, nhưng thầy giáo vẫn nhắc nhở Chu Trừng, bảo cậu ấy trên 1 lớp phải tập trung nghe giảng: "Mặc dù các em đã học những kiến thức này ở lớp mười và lớp mười một của trường trung học phổ thông, nhưng đối với các em, việc củng cố lai cũng không có gì là không tốt."

 

Nếu ban đầu Nguyễn Khê cho rằng Chu Trừng thất thần vì không được nghỉ trưa, thì những gì cậu thể hiện sau giờ học lại khiến cô hoang mang.

 

Trong lớp, mối quan hệ giữa cô và Chu Trừng cũng không phải là một bí mật. Một mình cô không thể ăn hết cả một bình giữ nhiệt đầy súp lê nấm tuyết. Sau khi chia cho Trần Lan Thanh một bát nhỏ, trong bình vẫn còn một bát nữa.

 

Không quan tâm con trai có thích uống súp hay không, thân là bạn gái, cổ cổ vẫn phải chủ động mời. Vì vậy, sau khi tan học, cô gọi Chu Trừng và niềm nở: "Em để ý thấy anh bị ho. Anh có muốn uống một ít súp không? Súp lê nấm tuyết này sẽ giúp nhuận phổi đó. Súp vẫn còn ẩm đấy.

 

Anh thử đi!"

 

Chu Trừng muốn cười với Nguyễn Khê, nhưng lại tự cảm thấy rất không tự nhiên, nên cuối cùng vẫn quyết định không cười, chỉ nhỏ giọng: "Không cần đâu."

 

Trong kiếp trước, để trang bị thêm cho mình những kĩ năng mềm, Nguyễn Khê đã tham gia một khóa học về nhận biết tâm lý của con người thông qua hành vi, biểu cảm. Dù sao Chu Trừng vẫn còn là một cậu bé, nên cũng không giỏi che giấu cảm xúc của mình. Nguyễn Khê chỉ nhìn thoáng qua, cô đã biết tâm trạng của câu không tốt. Thấy vậy, Nguyễn Khê cho rằng cậu buồn vì bị giáo viên dạy toán phê bình, nên nhẹ giọng an ủi: "Thật ra, những gì thầy giáo nói hôm nay đều là kiến thức cơ bản. Điểm toán của anh cao như vậy, những cái đó cũng không làm khó được anh. Với cả, thầy cũng không nói nặng gì mà."

 

Chu Trừng hơi sửng sốt. Nguyễn Khê luôn để ý nét mặt của cậu nên khi thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu, cô biết mình đã đoán sai. Tâm trạng của cậu không vui không phải là vì chuyện vừa xảy ra trên lớp.

 

Nhưng cô nhớ rõ từ lúc ăn cơm xong đi lên lớp, cậu vẫn luôn rất vui vẻ. Cậu còn luôn tỏ ra rất hạnh phúc vì việc đổi avatar tình nhân. Rốt cuộc là vì sao?

 

“Ừm.” Chu Trừng gật đầu, tỏ vẻ thừa nhận chuyện này.

 

Nếu cậu đã nói như vậy, đương nhiên Nguyễn Khê không có lí do gì mà tiếp tục truy hỏi. Nếu cô còn hỏi nữa, không những không nhận được câu trả lời như ý mà còn ảnh hưởng tới hình tượng của cô. Nghĩ đến đây, Nguyễn Khê cười nói: "Nếu cậu không thích uống súp lê nấm tuyết thì cậu thêm nhiều nước ấm vào nhé. Ho như vậy rất ảnh hưởng đến sức khỏe và việc nghỉ ngơi."

 

“Nguyễn Khê, mượn Chu Trừng nhà cậu vài phút." Lục Vân Triết đi tới, dùng khuỷu tay huých vào Chu Trừng: "Đi, giúp tôi bê bình nước."

 

Trường Trung học cơ sở số một rất keo kiệt. Ở trên lớp, máy lọc nước chỉ được sử dụng vào mùa đông. Thời gian còn lại, học sinh sẽ sử dụng nước đóng bình, con trai sẽ thay phiên nhau lấy nước về cho lớp.

 

Chu Trừng và Lục Vân Triết rời lớp học, đến văn phòng giáo viên để lấy bình nước.

 

Lục Vân Triết thản nhiên hỏi: "Hôm nay cậu lạ lắm. Có chuyện gì à?”

 

Chu Trừng không nói gì, cậu cũng không định nói cho bất kì ai biết chuyện này. Cậu cảm thấy nói ra sẽ rất tôi tệ. Nó không tốt cho Nguyễn Khê. Thậm chí, đối với mối quan hệ giữa cậu và Nguyễn Khê, lại càng không tốt. Chuyện này có nói ra cũng không có ý nghĩa gì.

 

Tốt nhất là tự mình giải quyết.

 

"Không có gì."

 

"Này, cậu có chuyện gì đừng giữ khư khư trong lòng, nói ra sẽ tốt hơn. Mặc dù có thể tớ cũng chẳng giúp được gì nhiêu."

 

"Cảm ơn câu."

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:58:44

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện