{{ msgSearch }}

Chương 98

Tôi được Trùm Trường để ý

Đang Cập Nhật 886 Chữ 24/01/2025 23:58:44

Cung lúc đó, ở trên lớp, Giang Gia Dịch Hàn đang làm toán thì có hai học sinh tranh cãi nhau về chuyện ai sẽ là người đi bê nước cho lớp.

 

“Tại sao lại là tớ? Tớ còn đang bận! Hôm nay cũng không phải là đến phiên tớ đi bê nước."

 

"Hôm nay đáng lẽ là đến phiên của Thiệu Dũng Quân, nhưng cậu ta nghỉ phép. Cậu xếp sau cậu ta, đương nhiên cậu sẽ là người phải đi." “Tớ còn đang phải giải đề. Đừng có làm phiền tớ! Hôm nay các cậu không uống nước một buổi cũng không c.h.ế.t được. Nếu cậu muốn uống, vậy cậu tự đi mà bê. Cậu kêu tớ làm gì?"

 

"Chưa phải phiên của tớ. Vì sao tớ phải đi?"

 

“Cậu cũng vừa nói đấy. Hôm nay cũng chưa đến lượt tớ, là phiên của Thiệu Dũng Quân, cậu đi tìm cậu ta mà bảo. Dù thế nào hôm nay tớ cũng không đi bê nước."

 

Chỉ vì chuyện bê bình nước mà hai người nói qua nói lại ầm ĩ một trận vẫn chưa đến hồi kết, Giang Dịch Hàn nổi cáu. “Cạch!” Anh ném mạnh bút bi lên trên bàn: “Con mẹ nó! Đừng nói nữa! Tao đi!"

 

Vốn dĩ khi hai cậu nhóc thấy Giang Dịch Hàn nổi cáu thì cũng hơi sợ. Nhưng bọn họ thấy anh cũng không mắng chửi gì nữa, mà lại đứng lên đi bê nước, họ cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc đầu, cả lớp đều rất sợ Giang Dịch Hàn. Nhưng sau một thời gian, họ phát hiện Giang Dịch Hàn cũng không phải dạng động tí là đánh người. Tính tình của anh chỉ hơi nóng nảy chứ không phải là người ưa bạo lực.

 

Thực ra, nếu vừa rồi Giang Dịch Hàn bảo một người nào đó đi bê nước, bọn họ cũng không ai dám phản bác, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đi làm.

 

Hoắc Văn Đạt chậc chậc một tiếng: “Đáng lẽ hai người nên chuyển sang học lớp văn. Giống hệt mấy đứa con gái lắm mồm! Chỉ có đại ca là ra dáng đàn ông đích thực."

 

Khi nghe mấy lời này, Tưởng Phỉ Phỉ ở bên cạnh lập tức trợn tròn mắt: “Này, cậu đừng có phân biệt giới tính. Con gái chúng tớ sẽ không đùn đấy giống như bọn họ. Thật mất mặt!”

 

Nói xong, cô ta lại chống cằm mơ màng cảm thán: “Nam thần của tớ vẫn là phong độ nhất. Không nói hai lời đã tự mình đi làm. Giang Dịch Hàn, hay là để tớ đi bê nước cùng cậu đi. Tớ cũng rất khỏe đó."

 

Hoắc Văn Đạt bị mấy câu này làm cho buồn cười: "Thôi đi! Cậu cũng bớt nói lại. Chút nữa mất công lại bị đại ca mắng.”

 

Giang Dịch Hàn kéo khóa áo khoác của mình. Khuôn mặt hằm hằm, đứng lên rời khỏi phòng học, đi về phía phòng làm việc của giáo viên.

 

Hoắc Văn Đạt giơ ngón tay giữa lên với hai cậu học sinh kia, sau đó cũng đi theo.

 

Khi Chu Trừng nhìn thấy Giang Dịch Hàn ở trong văn phòng của giáo viên, đột nhiên cậu không biết nên biểu lộ thái độ như thế nào. Lục Vân Triết khẽ huých Chu Trừng, ra hiệu cho cậu chủ động chào hỏi Giang Dịch Hàn, nhưng cậu cũng không nhúc nhích.

 

Hoắc Văn Đạt đứng bên cạnh Giang Dịch Hàn tỏ ý muốn đi lên giúp đỡ: “Đại ca! Để tôi bê cho. Để tôi!”

 

Giang Dịch Hàn nâng bình nước lên vai một cách nhẹ nhàng, giống như lơ đãng, nhìn lướt qua Chu Trừng một cái.

 

So với đa số con trai, Chu Trừng cũng không phải là một người yếu ớt, hơn nữa còn khá mạnh mẽ. Nhưng nhìn từ góc độ của Giang Dịch Hàn, anh cho rằng thực lực của cậu ấy không bằng mình, kể cả dáng người cũng không bằng.

 

Bây giờ, anh đã có mấy múi cơ bụng. Đối i với anh mà nói, thùng nước này chỉ là chuyện nhỏ.

 

Hoắc Văn Đạt giống như cái đuôi của Giang Dịch Hàn, lúc này đương nhiên cậu ta sẽ dành những lời có cánh để tâng bốc đại ca của mình: "Đại ca đúng thật là đại ca. Bình nước đối với anh chỉ là chuyện nhỏ. Xem này! Lớp khác đều phải cần đến hai người..."

 

Chu Trừng: "..."

 

"Để tớ!” Chu Trừng từ chối sự giúp đỡ của Lục Vân Triết, dễ dàng nâng một bình nước lên vai.

 

Lần này đến lượt Lục Vân Triết và Hoắc Văn Đạt mắt chữ "o" mồm chữ "a".

 

Ủa? Chuyện gì vậy, hai người này là đang đọ sức à? Hai người này, Chu Trừng là bạn trai của Nguyễn Khê, Giang Dịch Hàn là anh họ của Nguyễn Khê, tại sao giữa hai người lại có cảm giác như là tình địch được nhỉ?

 

Chắc là ảo giác thôi!

 

Chu Trừng và Giang Dịch Hàn không để ý đối phương nữa. Một trước một sau, họ bước ra khỏi văn phòng giáo viên. Mỗi người vác theo một bình nước.

 

Lục Vân Triết vội vàng đuổi theo Chu Trừng: "Này! Cảm ơn cậu!"

 

Hôm nay đến lượt cậu ta đi bê nước. Nhưng cậu ta không đủ sức tự mình mang, nên lần nào cũng nhờ Chu Trừng giúp đỡ.

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:58:44

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện