{{ msgSearch }}

Chương 96

Tôi được Trùm Trường để ý

Đang Cập Nhật 956 Chữ 24/01/2025 23:58:44

Ba Ba không kết bạn với tất cả học sinh, Chu Trừng không có trong danh sách bạn bè của ông, hơn nữa cậu ấy bình thường cũng không lên tiếng trong nhóm, vì điều này Nguyễn Khê mới dám cùng cậu ấy để ảnh đại diện đôi.

 

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Khê làm lố như vậy, nghĩ đến cảnh chị họ mình ấm ức trên bàn ăn hôm qua, Trần Lan Thanh hanh không khỏi nói: "Cậu nói xem tớ có nên mau mau tìm một anh người yêu không?"

 

Nguyễn Khê không chút che giấu trợn tròn mắt trước mặt cô bạn thân: "Cậu thôi đi nhá, tốt nhất là luyện nhiều đề lên rồi thi vào trường đại học nào tốt tốt xíu mới đáng tin."

 

Phải biết rằng nếu trong giai đoạn đang là học sinh này không gặp được một người tốt như Chu Trừng, thì cô cũng ngăn chặn triệt để suy nghĩ yêu sớm trong đầu mình. Mới là học sinh cấp ba mà yêu đương, hơn phân nửa các cuộc tình đều có kết thúc BE, chính là kết thúc tệ!

 

Vừa lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm, thật sự chẳng có điểm tốt nào. À, điều hữu dụng duy nhất có lẽ lẽ l là để sau này nhớ lại, sẽ cảm thấy cuộc sống cấp ba cũng không phải quá đơn điệu.

 

Chỉ là, hầu hết các mối tình yêu đương mà học sinh mới biết yêu ở trường cấp ba, sau này đều sẽ bị coi là một trang lịch sử cấm - không được nhắc đến.

 

Thực sự gặp được nam thần, nảy sinh một mối tình thanh xuân vườn trường tuyệt mĩ, hơn nữa còn thành công nằm tay bên nhau từ lúc mặc đồng phục học sinh đến khi khoác váy cưới, mấy điều này quả thực là gặp được nhưng không thể cưỡng cầu.

 

Nguyễn Khê lần nữa nhắc nhở bạn thân của mình: "Cậu đừng nghĩ đến mấy chuyện có hay không có đấy nữa, học hành nghiêm túc đi, cũng sắp đến ngày thi đại học rồi, đỗ vào được đại học ổn là trên hết, lúc này mà yêu đương là tự tìm đường chết, chưa kể cậu đã làm gì có crush, chỉ vì thấy người khác yêu đương mà bắt chước yêu đương, cẩn thận tớ đ.ấ.m cho đấy! "

 

Trần Lan Thanh biết Nguyễn Khê là vì muốn tốt cho cô, vậy nên càng trêu đùa nói: "Cậu còn nói tớ, có thấy cậu làm gương tốt cho tớ được đâu?"

 

Nguyễn Khê cẩn thận đậy nắp bút bi lại, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm trang nói: "Cái này không giống nhau mà.”

 

Ngay khi Trần Lan Thanh định hỏi tại sao lại không giống nhau, lại nghe thấy bên cạnh có một bạn nữ nói: "Nguyễn Khê, anh họ họ của đến rồi kìa."

 

Giang Dịch Hàn đi vào, trong tay xách theo một bình giữ nhiệt, mắt cũng không liếc chỗ khác lần nào trực tiếp đi thẳng đến bên chỗ ngồi của Nguyễn Khê.

 

Bản thân anh đã rất ưa nhìn, khí chất cũng mạnh mẽ, dáng người lại cao thẳng, xuất hiện trong đám đông liên tự động trở thành tâm điểm, khiến hầu hết các bạn nữ trong lớp đều đồng loạt nhìn về

 

hướng này. Mặc dù chiếc bình giữ nhiệt màu hồng in hình nhân vật hoạt hình trên tay cực kì không phù hợp với hình tượng cá nhân, nhưng nó một chút

 

cũng không ảnh hưởng đến độ đẹp trai của anh.

 

Chu Trừng vốn vẫn đang nói chuyện với bạn cùng bàn bỗng nhiên im lặng, tuy cậu ấy không quay đầu lại, nhưng hai tai đều dựng thẳng lên, nghiêm túc lắng nghe động tĩnh bên phía Nguyễn Khê, nụ cười trên mặt cũng biến mất, bàn tay cầm bút xóa nước bất giác nắm chặt lại.

 

"Mẹ em, dì kêu anh mang cho em." Giang Dịch Hàn đặt bình giữ nhiệt lên trên bàn của cô, giọng điệu không tốt lắm, cả mặt cau có lại, cứ như có người nợ anh mấy triệu mà chưa trả vậy.

 

Những ngón tay của anh thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, tùy ý đặt trên phích nước.

 

Nếu nhìn kỹ, bàn tay của anh và bàn tay của Nguyễn Khê đều đẹp như nhau. 

 

Trên mặt Nguyễn Khê nở một phiền anh rồi." Cười chân thành: "Cảm ơn nhé.”

 

Giang Dịch Hàn liếc cô một cái, anh thật sự muốn thong dong bình thản trước mặt Nguyễn Khê, tốt nhất là quay người rời đi i không nói một lời, chỉ để cho cô nhìn thấy bóng lưng đẹp trai của mình, nhưng bây giờ nhìn cô, lại nhìn Chu Trừng, không nhịn được lại thốt ra mấy lời nói chua ngoa: "Em cũng biết là phiền phức, thể thì lần sau đừng có buổi trưa không về nhà ăn cơm, đỡ phiên anh phải mang hết cái này đến cái khác cho em."

 

Nguyễn Khê không biết anh lại bệnh lên cơn gì, giờ trong phòng học còn có rất nhiều người, cô không muốn trực tiếp trả treo với anh nên cười nói: "Em biết rồi, anh họ, anh mau quay về lớp học đi, sắp vào lớp rồi đấy.

 

Chu Trừng đang ngồi ở hàng ghế đầu nghe thấy tiếng "anh họ" này từ trong miệng Nguyễn Khê, không hiểu sao ý cười trên khóe môi cậu hoàn toàn biến mất.

 

Giang Dịch Hàn lại lấy ra một chiếc máy sưởi tay từ trong túi, đặt lên bàn cô.

 

Không đợi Nguyễn Khê kịp phản ứng, anh đã xoay người bước ra khỏi lớp, đến khi bị gió lạnh thổi qua, anh thực sự muốn mắng mình ngốc một trận.

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:58:44

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện