Khi Giang Dịch Hàn về, thấy nhà họ Nguyễn chỉ có mẹ Nguyễn đang bận rộn, anh liền chủ động hỗ trợ dọn bát đũa và thìa cơm.
Mẹ Nguyễn thấy anh cầm ba đôi đũa, liền nói: "Lấy hai đôi là đủ rồi, trưa hôm nay chỉ có dì cùng cháu ăn cơm. Không cần lấy đũa cho Tiểu Khê."
Giang Dịch Hàn ồ một tiếng: “Cậu ấy không trở lại ăn cơm sao?"
Tuy rằng thi đại học là chuyện của tháng sáu năm sau, nhưng mà đối với học sinh trung học phổ thông mà nói, cũng phải giành giật từng giây từng phút mà học tập.
Giang Dịch Hàn cũng biết không ít học sinh ngoại trú buổi trưa đều ở lại nhà ăn của trường học để ăn cơm, chỉ là lần này mới là lần đầu Nguyễn Khê không ăn cơm trưa ở nhà. Bình thường Nguyên Khê học tập có bao nhiêu nghiêm túc có bao nhiêu nỗ lực, anh cũng nhìn ở trong mắt.
Chính là do nghe mẹ Nguyễn đã nói qua không dưới một lần, mỗi ngày cô đều học tới mười một mười hai giờ mới tắt đèn đi ngủ. Thành tích của cô cũng rất ổn định và xuất sắc, là hạt giống của đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh, nguyên nhân chính là vì như thế, một phen tâm tư của Giang Dịch Hàn lúc ấy với Nguyễn Khê mới khó thể lý giải như vậy.
Mẹ Nguyễn thuận miệng trả lời: "Con bé nói ở bên ngoài ăn cùng bạn học, chắc là có chuyện với bạn học."
Thông thường Nguyễn Khê nói như vậy, mẹ Nguyễn và ba Nguyễn đều không cần hỏi lại, liền tự coi bạn học mà Nguyễn Khê nhắc đến là bạn học nữ. Bởi vì con gái họ trước nay chưa từng khiến cho bọn họ phải phiền lòng, sau một thời gian dài, ba mẹ Nguyễn tin tưởng con gái mình đã sớm trở thành thói quen.
Giang Dịch Hàn thì khác, anh biết Nguyễn Khê và Chu Trừng đang yêu sớm. Sau vài lần, rõ ràng là cô cùng Chu Trừng hẹn hò, nhưng lại đều nói với mẹ Nguyễn là có việc cùng bạn học ở bên ngoài. Cho nên, trên cơ bản người được Nguyễn Khê nhắc tới là "bạn học" ở nhà họ Nguyễn thì anh đều cho rằng đó là Chu Trừng.
Bình thường đi ra ngoài hẹn hò thì thôi, đây là lại là ngày đi học. Cơm trưa cũng lại không về nhà ăn? Giang Dịch Hàn cũng không biết tại sao mình lại tức giận, anh lấy di động từ trong túi ra, lúc anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Nguyễn Khê đột nhiên phục hồi tinh thần lại, không thể không tự đặt ra cho bản thân mình ba câu hỏi...
Anh là gì của cô? Anh có tư cách gì mà chất vấn cô? Cô sẽ nghe lời anh nói sao?
Giang Dịch Hàn trong nháy mắt bình tĩnh lại, cất điện thoại di động vào.
Trên thực tế, anh cùng Nguyễn Khê cũng không có thân đến mức có thể nhúng tay vào tình cảm cá nhân của cô.
Sau vài lần ở cùng với nhau, cô đã tỏ ý rất rõ ràng, cô không thích người khác đứng ở trên cao chỉ huy cô phải làm thế nào. Huống chi anh đâu được xem là gì, có tư cách gì mà đi quản người khác?
Ngay cả sinh hoạt chính mình anh cũng chưa quản tốt đâu.
Dưới tất cả các loại cảm xúc, Giang Dịch Hàn cũng có chút khó chịu với chính bản thân mình, quả thực chính là do chuyện này bức ép. Cũng thật khó cho Nguyễn Khê có thể chịu đựng được anh đến mức này.
Mặc dù hôm nay trên bàn ăn có món sườn heo tàu kho yêu thích của anh, nhưng tới bữa cơm khẩu vị của Giang Dịch Hàn rõ ràng lại không được tốt như vân.
Mẹ Nguyễn cũng chú ý tới, liền hỏi: “Hôm nay xương sườn dì nấu không ngon sao?" A
Giang Dịch Hàn vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải.
Tay nghề của dì chính là tuyệt nhất, nếu ra ngoài mở cửa tiệm, khẳng định sẽ rất đông khách.”
"Vậy sao cháu lại chẳng ăn được mấy miếng thế?"
"Cháu không nỡ ăn, cháu muốn để lại để bữa tối ăn được nhiều hơn."
Ngay khi Giang Dịch Hàn buông đũa xuống chuẩn bị về cách vách ngủ trưa, mẹ Nguyễn gọi anh lại: "Mấy ngày nay nhiệt độ chênh lệch trong ngày khá lớn, buổi sáng trước khi dì ra ngoài đã hầm canh tuyết lê ngân nhĩ, cháu giúp dì mang cho Tiểu Khê nhé! À đúng rồi, cháu cũng uống một chén đi, canh này nhuận phổi, uống vào mùa này là thoải mái nhất. Tiểu Khê cũng không quen ăn ở bên ngoài, nói không chừng cũng chưa được ăn no, buổi chiều sao mà có sức để học tập, uống canh tuyết lê ngân nhĩ này là tốt nhất, bình thường con bé cũng thích uống."