Nói xong bà liền đi về phía phòng bếp, Giang Dịch Hàn muốn từ chối cũng không tìm được lý do, anh cũng không muốn trở thành loại người phiền phức như vậy, suốt ngày xen vào việc của Nguyễn Khê và Chu Trừng, ngay cả chính bản thân anh cũng đều cảm thấy không ổn.
Loại việc kẻ muốn cho người muốn nhận này, một người ngoài như anh thì kích động cái gì chứ? Đã không còn cách nào khuyên Nguyễn Khê quay đầu là bờ, cũng không muốn chạy đến trước mặt Chu Trừng đi nói chút gì đó.
Biện pháp duy nhất để giải quyết chính là nhằm hai cái mắt, bịt hai lỗ tai, không bao giờ nhúng tay vào cái chuyện này nữa.
Vài phút sau, mẹ Nguyễn từ phòng bếp đi ra, cầm một chiếc bình giữ nhiệt trong tay rồi đưa cho Giang Dịch Hàn: "Cái bình giữ nhiệt này tác dụng ung giữ ữ ẩm ẩm quả đặc biệt tốt, có thể giữ ấm được mấy cái tiếng đấy. Cháu cũng uống đi, dì nghe đồng nghiệp của dì nói, uống cái này còn trị cả ho khan, tuy rằng bây giờ các cháu cũng không cảm lạnh hay ho khan, nhưng mà phòng trước một chút thì tốt hơn.”
Giang Dịch Hàn không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận cái bình giữ nhiệt này.
Đang yêu đương, nếu đối phương một chút cảm giác khủng hoảng cũng không có thì quá nhàm chán rồi.
Con trai khác với con gái, Nguyễn Khê tất nhiên không muốn nhìn thấy vẻ khủng hoảng trên người Chu Trừng, nếu lúc nào cũng phải lo lắng cùng cảnh giác thì cuộc sống kiểu này cũng mệt mỏi quá đi. Trong chuyện này, Nguyễn Khê rất có suy nghĩ tiêu chuẩn kép.
Cô hi vọng bản thân khiến Chu Trừng lúc nào cũng có cảm giác lo lắng, khủng hoảng; còn bên cạnh cậu, ngoài những người phụ nữ bắt buộc phải qua lại ra, tốt nhất không nên có thêm một giống cái nào khác vờn quanh!
Khiến cậu ấy thấy khủng hoảng, đồng thời cũng cần an ủi ổn định tinh thần cậu ấy, vừa cho cậu ấy biết cô rất được các chàng trai khác yêu thích, vừa để cậu ấy nhận thấy giờ khắc này cô chân thành thật tình với cậu.
Trong lúc Chu Trừng đi thanh toán, Nguyễn Khê nhanh chóng lên mạng tìm ảnh đại diện đôi.
Cô rất tốn tâm tư, chọn một bộ ảnh đại diện hoạt hình mộc mạc, chỉ dùng những đường nét đơn giản phác họa ra hình ảnh cô gái mặc váy cưới, chàng trai mặc vest tay cầm bó hoa, không hề cầu kỳ lòe loẹt.
Đúng vậy, cô muốn nói với Chu Trừng, ước mơ và mục tiêu sâu trong trái tim thiếu nữ cô đây là cùng cậu mặc từ đồng phục học sinh đến váy cưới!
Có một số chuyện cô không thể quá trắng trợn nói với cậu ấy, tóm lại nói ra cũng không ổn. Chẳng lẽ lại nói là: Này, Chu Trừng, em muốn gả cho anh, sau này em kết hôn với anh sao?
Câu này mà nói ra, Chu Trừng có thể sẽ thấy rất lãng mạn, nhưng nếu trong lòng cậu ấy có cảm giác sợ hãi, vậy cô chẳng phải là tự vác đá đập chân mình sao? Khi đang yêu đương, không phải tất cả con trai đều nghĩ đến kết hôn, đặc biệt ở tầm tuổi này, nói đến kết hôn tất nhiên là lãng mạn, nhưng đối với những người chưa thành niên như bọn họ mà nói, ai dám dễ dàng mở miệng hứa mấy lời hứa kiểu này này?
Đợi Chu Trừng quay lại, Nguyễn Khê gửi cho cậu ấy bức ảnh đại diện chàng trai mặc tây trang.
Điện thoại Chu Trừng hơi rung lên, mở khóa mở ra xem, là Nguyễn Khê gửi tới, cậu vẫn có chút mờ mịt.
Nguyễn Khê một tay chống cằm, cười nói: "Đổi ảnh đại diện thôi!"
Lúc này Chu Trừng mới để ý ảnh đại diện WeChat của cô cũng thay rồi, là bức ảnh hoạt hình một cô gái mặc váy cưới.
Trong lòng cậu lập tức kích động, có chút không tin được ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khê.
“Nếu anh không muốn đổi thì có thể không đổi.” Nguyễn Khê cố ý nói. Cô chắc chắn Chu Trừng tuyệt đối sẽ không từ chối, chàng trai nhỏ thẳng tính đáng yêu này rất thích phong cách tình nhân kiểu này, chỉ nhìn cậu ấy vừa thích vừa để ý cái cốc giữ nhiệt kia là biết, giờ lại đổi thêm ảnh đại diện đôi nữa, còn không phải công khai thể hiện tình cảm và đổi một cách khác thừa nhận cậu ta là bạn trai cô sao?
“Làm sao có thể.” Chu Trừng cúi đầu, nhanh chóng dễ dàng thay đổi hình đại diện WeChat của bản thân, lại lần nữa chuyển sang giao diện trò chuyện với cô, cùng với bộ ảnh đại diện mới này, tưởng tượng về tương lai trong đầu cậu dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Ở tuổi này của cậu ấy, chuyện xa vời nhất có thể nghĩ đến chắc cũng chỉ là sau khi thi đại học.
Giờ phút này nhìn Nguyễn Khê, cậu ấy lại nghĩ, chỉ cần bọn họ vẫn tốt, chưa chắc sau này sẽ không có tương lai.
Không thể không nói, Nguyễn Khê thật sự quá hiểu suy nghĩ trong lòng mấy chàng trai tầm tuổi này, vì vậy cũng chỉ là dùng một bộ ảnh đại diện đôi đã xoa dịu được những chênh vênh trong lòng Chu Trừng rôi.
Nếu lúc sáng cậu ấy vẫn còn ủ dột, thì giờ đây mỗi i tế bào trên cơ thể đều toát ra sự vui vẻ khó từ ngữ nào diễn tả được.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa khá dài, bây giờ còn chưa tớ một giờ, Nguyễn Khế đã hơi buồn ngủ rồi, cô có thói quen ngủ trưa, nếu là bình thường, có lẽ cô đã lên giường nghỉ ngơi rồi.