Nguyễn Khê nghe xong câu tỏ tình này của Chu Trừng, trong lòng cũng nóng lên.
Trước mắt người này có thể cho cô tương lai mà cô muốn, không chỉ có như thế, cậu ấy còn vẫn dành một trái tim chân thành cho cô.
Đây là chuyện mà đời trước nghĩ cô cũng không dám nghĩ, bởi vì những người mà cô gặp lúc ấy, điều kiện đều rất tốt, có mấy mấy người gia cảnh so với Chu Trừng còn tốt hơn, chẳng qua đều đã không còn phần thật tâm thuần túy như mối tình đầu nữa. Tìm một người có các phương diện đều phù hợp điều kiện của mình, lại có thể cho mình một tương lai trong sáng, ngoài ra cậu ấy còn là người toàn tâm toàn ý thích mình, đó là chuyện khó có được cỡ nào nha!
Cũng là do vận may của cô khá tốt, trong khoảng thời gian này có thể gặp được người thích hợp với cô nhất.
Nguyễn Khê đã quyết định tự mình tha thứ cho việc cậu ấy thích nói giỡn, làm cô hết thảy đọc đương trọng tới ông trời. "Em cũng vậy.” Nguyễn Khê thẹn thùng cúi đầu trả lời.
Chu Trừng cũng không dám nhìn Nguyễn Khê, cúi đầu, lỗ tai cũng lặng lẽ đó lên.
Cuối cùng Chu Trừng cũng không hỏi Nguyễn Khê về chuyện của Giang Dịch Hàn.
Cậu ấy không muốn hỏi, nếu cô không muốn nói với cậu ấy thì tất nhiên là có lý do của cô. Vừa mới trải qua chuyện như vậy, bây giờ cậu ấy lại nhắc tới, Nguyễn Khê có thể nghĩ nhiều hay không, cô có cho rằng là cậu ấy không tin cô không? Cho nên cậu ấy mới đưa ra lời đề nghị về sau mỗi ngày cùng nhau ăn cơm trưa.
Nếu lại tiếp tục truy cứu chuyện này, ngoại trừ khiến cho giữa cậu ấy và Nguyễn Khê khống được thoải mái thì không còn bất cứ loại ý nghĩa gì.
Ở trước mặt Nguyễn Khê, Chu Trừng cũng không muốn để lộ phần nào nỗi bất an trong lòng không muốn cho người ngoài biết.
Nguyễn Khê lại không buông lỏng lòng cảnh giác.
Cô muốn hỏi Chu Trừng có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, dù sao với tính tình của cậu ấy thì sẽ không tùy tiện chủ động yêu cầu đưa cô đi học, còn muốn mỗi ngày cùng nhau ăn cơm trưa, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.
Nhưng mà cô đã tiếp xúc với Chu Trừng một khoảng thời gian rồi, đối với tính tình của cậu ấy cô cũng coi như là có một chút hiểu biết, nếu cậu ấy không nói thẳng, thẳng, coi như cô có hỏi, thì câu trả lời cô nhận được khẳng định cũng không phải thật.
Loại cảm giác từ từ vượt ra khỏi tầm kiểm soát này cũng thật khó chịu.
Vừa là nữ quân sư, vừa là như thế này, Nguyễn Khê đi vào toilet, nhìn chính mình ở trong gương, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, cúi đầu rửa tay, trên đôi tay trắng nõn đều là bọt xà phòng được tạo ra từ nước rửa tay.
Để cho xung đột tiếp tục gia tăng không phải là tính cách của Nguyễn Khê.
Nguyên nhân Chu Trừng trở nên kỳ quái như vậy, Nguyễn Khê hơi động đầu óc một chút là có thể đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra.
Cậu ấy vừa muốn đón cô đi học, vừa muốn cùng nhau ăn cơm trưa, tâm tư của trai thẳng đều rất đơn giản, chính là vì tuyên thệ chủ quyền. Vào tình huống như thế nào mới có thể tuyên thệ chủ quyền chứ, chính là khi cậu ấy nhận thấy được có nguy cơ.
Là chuyện gì, người nào làm cho Chu Trừng cảm thấy bắt đầu có nguy cơ chứ?
Nguyễn Khê thật sự rất muốn cùng Chu Trừng nói rằng: Bé cưng à, đừng lo lắng, trong lòng em không có bất luận kẻ nào ngoại trừ anh, anh đừng suy nghĩ miên man nữa, anh là người mà em coi trọng, bây giờ là bạn trai, về sau chính là chồng em, trừ phi mắt em bị mù mới có thể bỏ anh mà thích người khác. Cho nên đừng lo lo được lo mất, cũng không cần tuyên thệ chủ quyền, bên ngoài những thứ đê tiện yêu diễm em cái nào cũng đều chướng mắt.
Nhưng mà những lời này đều là quá thẳng thắn rồi.
Theo như quan hệ hiện tại của bọn họ, ở giữa còn có một cái nữ quân sư, thích hợp làm cho Chu Trừng có ó cảm giác nguy cơ cũng không phải chuyện không tốt. Nhưng tiên đề là cô phải biết chuyện gì khiến cho Chu Trừng có cảm giác nguy cơ, bằng không đó không phải là luống cuống sao?
Việc khẩn cấp trước mắt chính là phải biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.