{{ msgSearch }}

Chương 120

Tôi được Trùm Trường để ý

Đang Cập Nhật 1121 Chữ 24/01/2025 23:58:46

Trải qua những lời nói khách sáo, cô cũng nghe ra được em gái này không có chút hứng thú đối với Chu Trừng Trước khi cô ta nằm viện, sẽ thường xuyên đến nhà của Chu Trừng ăn cơm, trong khoảng thời gian này trên cơ bản đều không thể nào đến được.

 

"Tôi muốn hỏi cậu. Tại sao cậu lại thích Chu Trừng, ở cùng với cậu ấy vậy?" Lời kia của Tống Gia Kỳ vừa thốt ra thì cũng ý thức được lời nói này của mình không quá thỏa đáng. Dù sao thì cô ta cũng xem như là mối quan hệ "thanh mai trúc mã" với Chu Trừng, nhân cơ hội trước khi Nguyễn Khê chưa phát hiện ra có điểm bất hợp lý, cô ta lại vội vàng bổ sung thêm một câu: "Không phải tôi nói Chu Trừng không tốt, nhưng người khác cũng đâu có tệ.

 

Chỉ là cảm thấy học sinh tốt như cậu có lẽ sẽ không yêu đương tùy tiện đâu nhỉ?"

 

"Vấn đề này à, thật ra rất nhiều người từng hỏi tôi."

 

Nguyễn Khê có chút ngượng ngùng, cười với Tổng Gia Kỳ một tiếng: "Tại sao lại ở chung với anh ấy. Đáp án cụ thể ngay cả chính tôi cũng không biết. Lúc làm bạn học với anh ấy, thật ra tôi không hề chú ý đến anh ấy. Có một lần, trong tiết học vật lý phải đi đến phòng thí nghiệm để làm thí nghiệm. Tôi và anh ấy chung nhóm. Lúc đó, có một chi tiết nhỏ tôi làm không tốt, là anh ấy chỉnh sửa lại. Không giấu gì cậu, tôi rất thích dáng vẻ chăm chú làm thí nghiệm của anh ấy."

 

"Còn có một lần, tôi bị viêm khí quản đến phát sốt, cũng là do anh ấy đưa tôi đến phòng y tế. Lúc đó, tôi ho khan, cả người cũng mê man, là anh ấy vẫn luôn nói chuyện với tôi." Lúc Nguyễn Khê nói ra những lời này, mang theo vẻ mặt dịu dàng: "Trước kia có nghe người ta nói, khi thích một người thì có thể nhìn thấy những ưu điểm mà người khác đều không thể nhìn ra hoặc là bỏ sót. Nhưng mà, cũng có thể lắm..." Cô dừng lại một chút, nhìn về phía Tổng Gi Gia Kỳ: "Cũng có thể là sự yêu thích của tôi trao cho cậu ấy khác biệt đi. Không nói rõ được, nhưng chính là thích."

 

Tổng Gia Kỳ nhìn dáng vẻ này của cô, ngây người.

 

Nguyễn Khê không nói tiếp nữa, tiếp tục tỉ mỉ cắt sợi khoai tây. Cô rất kiên nhẫn.

 

Biết rõ mình không nên nói những câu không phù hợp với thân phận của cô ta, nhưng xuất phát từ sự yêu thích đối với nhân vật Nguyễn Khê, còn có những thứ bây giờ cô đang thể hiện ra, Tổng Gia Kỳ không thể chịu đựng được nữa. Có một vài lời chưa trải qua bộ não thì đã thốt ra: "Có lẽ cậu ấy không thích cậu đến thế đâu nhỉ?"

 

Nguyễn Khê sững sờ.

 

Tay của cô lệch một cái, suýt chút nữa đã cắt vào ngón tay, khẽ a một tiếng.

 

Biệt thự rất lớn, phòng khách cách phòng bếp mở này cũng không tính là quá xa, đúng lúc Chu Trừng đứng lên, đi qua bên đầy rót nước uống, nghe tiếng tiếng của Nguyễn Khê thì vội vàng vọt vào phòng bếp. Thấy Nguyên Khê đặt d.a.o xuống, đang cúi đầu nhìn vào ngón tay, tưởng rằng cô bị thương, cậu ấy đấy Tông Gia Kỳ ra, nằm lấy tay của cô, vội vàng hỏi: "Sao rồi? Có phải cắt trúng ngón tay rồi không?"

 

"Không, không có." Dáng vẻ hồn vía lên mây của Nguyễn Khê bị Chu Trừng nhìn vào mắt.

 

Cô miễn cưỡng cười một tiếng, nói với Chu Trừng: "Không sao đâu, anh tiếp tục chơi đi. Đồ ăn sắp xong rồi, sẽ không lâu quá đâu."

 

Chu Trừng lại nhìn Tổng Gia Kỳ một chút, cho dù nghi ngờ, khó hiểu, nhưng vẫn đi ra ngoài, không quên dặn dò: "Hay là em đừng làm đồ ăn nữa, tụi mình gọi thức ăn ngoài, hoặc là ra ngoài ăn đi."

 

"Không cần đâu, xong ngay đây.”

 

Tống Gia Kỳ yên lặng nhìn hai người kia. Chu Trừng ra hiệu kêu cô ta đến. Cô ta đành phải đi theo Chu Trừng, rời khỏi phạm vi nhà bếp.

 

Chu Trừng hỏi cô ta: "Hai người nói chuyện gì vậy?”

 

Tống Gia Kỳ nhìn vào mắt của Chu Trừng, nói: "Tớ chỉ nói một vài sự thật thôi.”

 

Chu Trừng cảm thấy hôm nay Tổng Gia Kỳ tới đây chính là để kiếm chuyện, hỏi thì cô ta cũng không nói rốt cuộc đã nói gì với Nguyễn Khê, cậu ấy không có biện pháp, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Tớ không đắc tội cậu, cậu đừng chọc cô ấy không vui, có được không?"

 

Cậu ấy hối hận vì hôm nay đã gọi Tổng Gia Kỳ tới, vốn tưởng rằng đều là bạn học nữ thì cô ta và Nguyễn Khê có thể trò chuyện vui vẻ một chút, nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi của Nguyễn Khê hoàn toàn không vui vẻ.

 

Chu Trừng cũng phát hiện ra tính cách hiện tại của Tống Gia Kỳ trở nên rất quái lạ, từ sau khi bị sốt cao nằm viện khỏi hắn, cô ta luôn nói những lời kỳ lạ khiến người ta không thể hiểu được. Tống Gia Kỳ liếc cậu ấy một cái rồi nói: "Được được được."

 

Cô ta còn muốn vào phòng bếp hỗ trợ nhưng Chu Trừng lại không muốn, cậu ấy nói với Tổng Gia Kỳ: "Cậu đi chơi game với Lục Vân Triết đi, tớ vào bếp giúp cô ấy.

 

Cho dù Tống Gia Kỳ có muốn hay không thì đây là nhà của cậu ấy, là địa bàn của ca a cậu ấy nên do cậu ấy quyết định. Lúc Chu Trừng trở lại phòng bếp, biểu cảm của Nguyễn Khê đã khôi phục tự nhiên.

 

Ở trong suy nghĩ của cô, lời nói nhẹ nhàng của Tống Gia Kỳ giống như châm ngòi ly gián, đối với cô mà nói thì cũng không ảnh hưởng gì, nếu cô thật sự dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy thì cô đã không phải là cô của hôm nay, sở dĩ cô biểu hiện như vậy là muốn để Tống Gia Kỳ và Chu Trừng có chút nghi ngờ lẫn nhau, chỉ chỉ cần ở trong lòng Chu Trừng xuất hiện điều này thì về sau nếu Tống Gia Kỳ lại muốn tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Chu Trừng sẽ khó khăn.

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:58:46

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện