"Không, vẫn rất kẹt, tụi em chờ xe buýt cũng rất lâu."
Giọng nói Nguyễn Khê dịu dàng: "Báo với anh một chuyện, em sợ đến trễ, sau đó không phải Giang Dịch Hàn đạp xe đạp đi học sao, cậu ta liền chở em một lần. Hôm nay là tình huống đặc biệt, về sau sẽ không có, em nghĩ sau này buổi sáng em sẽ dậy sớm hơn mười phút, như thế thời gian chờ xe buýt hẳn là sẽ không dài."
Như loại tình huống hôm nay, quả thật không nên phát sinh nữa, cô tình nguyện hi sinh một chút thời gian ngủ là được.
Chu Trừng khẽ giật mình, lập tức cười nói: "Cái này cũng không cần cố ý báo cáo. Không có gì. Như hư vậy đi, em vẫn rời giường vào thời gian giống như trước, mỗi sáng anh sẽ tới sớm mười phút để đón em."
"Không cần nha." Nguyễn Khê rất khéo hiểu lòng người: "Bình thường anh học tập rất vất vả, ngủ thêm một lát rồi đi."
"Muốn, anh tình nguyện dậy sớm, cũng không muốn em dậy sớm, cứ quyết định như vậy, vừa vặn giờ cũng là à mùa đông, anh cũng không muốn mỗi ngày em chen chúc trên xe buýt." Chu Trừng nghĩ nghĩ: "Thời tiết này quá lạnh, nếu không để Giang Dịch Hàn cùng đi? Dù sao cũng tiện đường."
"Vậy thì không cần." Nguyễn Khê vẫn biết Giang Dịch Hàn đang cùng cô giữ một khoảng cách, mà bản thân Giang Dịch Hàn cũng sẽ không nguyện ý đi nhờ xe: "Chỉ hai chúng ta là được rồi."
"Được!" Chu Trừng cười.
Môn cuối cùng của kỳ thi tháng đã kết thúc, cùng lắm chỉ mới năm giờ. Bởi vì trời đông giá rét, trời cũng tối nhanh hơn. Ba Ba không nổi điên muốn họ ở lại, chuyển bàn học về lại phòng học thì có thể ra về. Dưới sự ám chỉ của Nguyễn Khê, Chu Trừng đã sắp xếp xong đưa cô về nhà ăn cơm.
"Thật ra không cần phiền phức như vậy đâu." Chu Trừng đẩy xe mua sâm đi sau lưng Nguyễn Khê: "Trong nhà có dì giúp việc, muốn ăn cái gì thì để dì ấy làm là được rồi."
Nguyễn Khê đang lựa ớt xanh, nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn cậu ấy một cái: "Sao có thể giống nhau được. Em nói rồi, là mời các bạn của anh ăn cơm. Nếu như em tự mua đồ ăn rồi để cho dì giúp việc làm thì cũng chẳng có thành ý gì cả. Được rồi, không cần lo lắng đâu. Không phải anh cũng chưa từng ăn đồ ăn em làm sao? Nếm thử đi. sẽ không khiến cho anh thất vọng đâu." "Như vậy thì quá mệt mỏi rồi." Chu Trừng nói: "Vất vả lắm mới thi xong, anh hi vọng em thư giãn một chút."
"Xuống bếp đối với em mà nói cũng là một kiểu thả lỏng mà." Nguyễn Khê suy nghĩ, nói tiếp: "Nhưng mà sau này em cũng không muốn mỗi ngày đều xuống bếp đâu. Khói, dầu gì đó rất có hại cho da. Một tháng làm đồ ăn cho anh một hai lần thì còn được, nhiều lần quá thì em chịu không nổi đâu.”
Trên thế giới này chắc chắn có người thích xuống bếp, nhưng mà không bao gồm cô. Thỉnh thoảng xuống bếp vì bạn trai, vì chồng thì chính là tình thú, ngày nào cũng làm, vậy thì rất nhàm chán.
Chu Trừng không kìm chế được, cười phá lên: "Yên tâm đi, sau này chỉ cần em không đồng ý, ngay cả phòng bếp cũng không cho em vào."
Theo thời gian ở chung ngày càng nhiều, tình cảm của hai người cũng càng ngày càng tốt hơn. Dưới sự cố gắng của Nguyễn Khê, hai người cũng sẽ thỉnh thoảng nhắc đến tương lai.
Đây chính là mục đích của cô. Cô muốn trong đầu của Chu Trừng khi tưởng tượng liên quan đến tương lai thì nhất định phải có thêm cô.
Như vậy thì sau này, khi cậu ấy ra nước ngoài du học, cô cũng có thể nắm chắc có thể xử lý tốt các loại vấn đề tình yêu khác quốc gia này.
"Tất cả có bốn người." Nguyễn Khê và Chu Trừng thương lượng: "Bây giờ có coca, cánh gà, có thịt băm ớt xanh, rồi cộng thêm trứng tráng cà chua... Em cảm thấy còn thiếu một món ăn và canh nữa. Hay là như vậy đi, canh thì phiền phức lắm, làm thêm khoai tây sợi xào và cải thìa xào đi, thế nào?"
Cô chọn mấy món ăn này, độ khó đều không cao, hơn nữa làm cũng không tốn quá nhiều thời gian. Mấy món ăn này trên cơ bản cũng sẽ rất ít giẫm mìn.
Sở dĩ muốn xuống bếp làm đồ ăn, một mặt là vì muốn tiến vào hoàn cảnh sinh hoạt của Chu Trừng, phương diện còn lại là muốn biểu hiện ra một mặt tốt khác của cô trước Chu Trừng!
Chu Trừng gật đầu: "Em quyết định là được rồi."
Mặc dù Nguyễn Khê không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng cô vẫn mua khoai tây chiên và đồ uống, đương nhiên còn có hoa quả. Lúc đợi tính tiền, Chủ Trừng vô thức lấy ví ra, muốn trả tiền, Nguyễn Khê cản cậu ấy lại: "Đã nói là em mời thì em sẽ mời. Chuyện này cũng đừng tranh giành với em chứ.”
Cô đã kiên quyết như vậy rồi, Chu Trừng cũng không lay chuyển được cô.
Đợi họ cầm theo đồ đạc, bước từ trong siêu thị ra thì Lục Vân Triết đang ngồi ở ghế lái phụ học hỏi kinh nghiệm với chú Lưu tài xế. Cậu ta cảm thấy rất hứng thú với việc lái xe, chuẩn bị chờ sau khi thi đại học xong thì sẽ đến trường dạy lái xe để thi bằng lái.