{{ msgSearch }}

Chương 115

Tôi được Trùm Trường để ý

Đang Cập Nhật 1033 Chữ 24/01/2025 23:58:46

Giang Dịch Hàn yếm trợ giúp cô như vậy, có lời giải thích của anh, bố mẹ sẽ tin rằng cô không yêu sớm.

 

Nguyễn Khê thật lòng cảm ơn Giang Dịch Hàn về chuyện này, tuy tính tình của tên nhóc này có chút cáu kỉnh nhưng tấm lòng lại không xấu, cũng là một người đầy nghĩa khí.

 

"Chu Trừng đem lá trà với tổ yến quý giá đến, chú với dì đã tra giá cả trên mạng, tổng cộng phải gần ba mươi ngàn." Giang Dịch có chút không đồng ý nói: "Mấy thứ đồ đó thật sự rất quý giá đối với chú và dì, họ không dám nhận coi như cậu có đồng ý nhận thì trong lòng họ cũng nói thầm không dám, sáng hôm nay dì còn nhờ tớ đem lá trà và tổ yến trả lại cho Chủ Trừng, họ lo lắng Chu Trừng trộm đồ vật trong nhà nên sợ bố mẹ trách mắng cậu ta, nhưng không dám hỏi trực tiếp cậu, sợ cậu sẽ không vui mà suy nghĩ nhiều."

 

Nguyễn Khê cau mày, cũng tại cô suy nghĩ không đủ chu đáo, nhưng khi đó nếu như cô từ chối quà Chu Trừng đưa sang thì cậu ấy cũng sẽ buồn.

 

Lúc đó cô không có ngăn lại vì nghĩ sau một ngày sẽ trả quà lại, chuyện cô cố gắng bao ngày qua, cuối cùng lại như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

 

Chỉ là bố mẹ cũng sẽ không nhận lá trà với tổ yến, vậy cô phải làm sao bây giờ đây?

 

Giang Dịch Hàn thu dáng vẻ khó xử của Nguyễn Khê vào trong mắt, anh biết cô đang khó xử chuyện gì.

 

"Như thế này đi." Giang Dịch Hàn cẩn thận suy nghĩ giúp cô: "Nếu như cậu không yên tâm thì cứ để lá trà với tổ yến để chỗ tớ, chừng nào đến lúc cậu muốn lấy thì tới lấy, sau đó tớ sẽ nói với dì, tớ đã trả quà lại cho Chu Trừng rồi như vậy dì dì với chú cũng có thể yên tâm."

 

Nguyễn Khê nghi ngờ nhìn anh: "Chuyện này có tốt thì tốt nhất, có điều tại sao cậu lại giúp tớ?"

 

Giang Dịch Hàn liếc cô, nói: "Cậu cứ xem như tớ làm một việc thiện mỗi ngày đi." 07

 

Nguyễn Khê vẫn 1 có niềm tin vào nhân phẩm của Giang Dịch Hàn, lòng của người này đúng thật không xấu, có ý kiến gì cũng đều nói thẳng, bây giờ cũng không được cách nào tốt hơn nên Nguyễn Khê chỉ có thể gật đầu đồng ý, đương nhiên cũng phải cảm ơn anh một lần: "Vậy được rồi, chuyện này thật sự nhờ có cậu mới giải quyết được, cảm ơn cậu, lần tới tớ mời cậu đi ăn cơm.”

 

Giang Dịch Hàn không lên tiếng, anh để đũa với bát xuống đứng dậy đi tới cửa, còn chưa đổi dép lại đi về, nhìn Nguyễn Khê đang dọn bát đũa, nói: "Tự cậu lo xa một chút đi, bây giờ cách ngày thi đại học cũng không còn bao nhiêu tháng nữa, chú với dì không nói ra nhưng thật sự đang rất rất lo lắng ch lắng cho cậu, dì cũng nói với tớ rằng bà ấy không phản đối cậu yêu chỉ là bây giờ không phải thời gian để yêu thôi." Nguyễn Khê nghe xong lời này, cảm thấy rất có lý, gật gật đầu đáp: "Tớ biết rồi."

 

Bây giờ đúng thật không phải là thời gian yêu đương, đặc biệt là trước đêm kỳ thi tốt nghiệp phổ thông tuy trong lòng cô đã chắc chắn thành tích của mình cũng tự ti sẽ không gvi vì yeu yêu đương mà khiến cho thành tích của mình thụt lùi, những có thể bố mẹ lại không nghĩ như thế, họ chỉ lo lắng và sợ hãi cho cô.

 

Lúc xế chiều, Giang Dịch Hàn buồn bà ỉu xìu, anh đã cai thuốc thành công, nhai kẹo cao su trong miệng.

 

Bây giờ Hoắc Văn Đạt cũng giảm đi số lần hút thuốc, cậu ta cầm Ưu Nhạc Mỹ lên hút một hơi, trên bàn còn có cánh gà chiên giòn với lòng nướng, ăn được một miếng thôi cũng là ngày tháng thành thần tiên.

 

"Đại ca, sao rồi?" Hoắc Văn Đạt hỏi: "Hai ngày này, anh chẳng chịu nói chuyện.

 

Quan hệ giữa Giang Dịch Hàn với Hoắc Văn Đạt cũng không tệ lắm, vào lúc này anh cũng rất mờ mịt, đúng lúc muốn tìm cái hốc cây nhận tiện nói: "Tôi cảm thấy gần đây bản thân có chút quái lạ."

 

Hoắc Văn Đạt thấy đại ca tâm sự về suy nghĩ của mình, vội vàng sốc lại tinh thần, chăm chú lắng nghe buồn phiền của đại ca.

 

"Có người quen biết yêu. Tuy rằng tôi không ghét bạn trai của cô ấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy hai người ở cùng nhau thì trong lòng rất buồn bực." Giang Dịch Hàn ném hai viên Extra vào trong miệng: "Tối ngày hôm qua, nhìn thấy hai người họ ở cùng một chỗ, haiz... Được rồi, được rồi không nói nữa.

 

Không có nhiều chuyện để nói, càng nói càng thấy buồn bực.

 

Hoắc Văn Đạt ngạc nhiên đến ngây người, bất thốt lên theo bản năng: "Đại ca, anh yêu rồi sao?"

 

"Yêu... Cái lông." Giang Dịch Hàn cảm thấy mình tiêu rồi, vốn anh muốn nói yêu đương cái mẹ gì thì phát hiện khoảng thời gian gần đây, số lần mình nói tục càng ngày càng ít đi.

 

Dường như anh cũng mập mờ biết được mình buồn bực vì cái gì, cũng vì cái i gì mà vô thức thay đổi như thế, nhưng anh không muốn nghĩ sâu thêm nữa.

 

"Vậy thì anh đang thích cô gái kia rồi!" Hoắc Văn Đạt chắc nịt phán một câu xanh rờn, mà có chút không chắc chắn lại hỏi: "Anh nói người anh quen biết đó chắc là à cô gái 94090

 

Giang Dịch Hàn giơ tay lên nện một chai nước khoáng vào mặt cậu ta, mắng: "Cậu câm miệng lại cho ông!"

 

Đừng nói, đừng nói nữa được không? Thương xót tôi chút đi!

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:58:46

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện