Giang Dịch Hàn trầm tư một chút: "Có phải dì muốn trả quà lại hay không? Dì muốn cháu thay mặt sao?"
Không muốn sẽ không nói cho anh biết chuyện này, chắc dì muốn anh giúp trả lại quà đây mà, thuận tiện tìm hiểu xem chuyện Nguyễn Khê có yêu ai hay không.
"Ừm." Mẹ Nguyễn đã sớm xem Giang Dịch Hàn thành người một nhà, cũng không có gì mà không tiện nói ra, bà nói thẳng: "Dì đi hỏi Tiểu Khê cũng không hợp, đi tìm chủ nhiệm lớp con bé cũng không được hoặc liên hệ với người ta ở trường càng nguy hiểm hơn, cháu với bạn học kia học cùng một lớp với lại đều là con trai nên dễ tiếp xúc với nhau, như thế nào cháu có đồng ý giúp dì chuyện này không?"
Thật ra Giang Dịch Hàn không nghĩ dính líu đến chuyện của Chu Trừng và Nguyễn Khê, tuy rằng bây giờ trong lòng anh rất khó chịu nhưng cũng chuyện này cũng không liên quan gì tới anh, mấy chuyện lần trước cũng có thể chứng minh được nếu như anh không dính líu vào, thì anh với Nguyễn Khê vẫn có thể chung đụng với nhau khá tốt. Chỉ có điều dưới ánh mắt tha thiết của mẹ Nguyễn, Giang Dịch Hàn muốn từ chối cũng không thể từ chối được, chỉ có thể nhắm mắt đáp lại: "Vậy để cháu đi thử xem.”
Chuyện này thật sự có chút làm khó cho Giang Dịch Hàn.
Đương nhiên anh không tự đi tìm Chu Trừng, trả lại lá trà với tổ yến được, vốn anh với Chu Trừng đã không thân, tuy người khác hiểu lầm anh với Nguyễn Khê là anh em họ nhưng trên thực tế thì mối quan hệ này không có một chút thân thích nào. Anh lại không biết tính tình của Chu Trừng ra sao, tùy tiện trả lại mấy thứ đồ này, anh cũng là đàn ông nên đoán có thể trong lòng của Chu Trừng sẽ không vui vẻ.
Giang Dịch Hàn nghĩ tới nghĩ lui, rồi quyết định nói chuyện này cho Nguyễn Khê nghe, để cô tự đi thương lượng với Chu Trừng như vậy chuyện cũng dễ giải quyết một chút.
Vẫn như thường ngày mẹ Nguyễn làm cơm nước xong lập tức chuẩn bị chạy lên công ty để làm việc, trước khi đi còn không quên dặn: "Tiểu Khê, con đừng rửa chén cứ đặt hết ở trong bồn đó, thời tiết bây giờ lạnh rồi, ngón tay của con cũng không thể để lạnh." Tuy Nguyễn Khê gật đầu đồng ý nhưng trong lòng đã quyết định phải rửa bát đũa thật sạch.
Cũng chỉ có ba đôi bát đũa, trong nhà lại có găng tay nhựa, thật ra mỗi ngày mẹ đi về rồi lại đi làm giữa công ty với nhà để nấu cơm cho cô, cô cảm thấy mẹ quá cực khổ, mấy lần đều đề nghị để bản thân về nhà ăn cái gì cũng được hoặc ăn ở căng tin cũng không sao, nhưng tất cả đều bị mẹ gạt bỏ. Mẹ dùng một câu duy nhất nói lại với cô, đợi cô lên đại học thì bà ấy muốn có cơ hội làm cơm cho con gái cũng rất ts, hơn nữa lại là lớp mười hai, dinh dưỡng phải bồi bổ đầy đủ, nếu ăn ở bên ngoài làm hư bụng, có phải là ảnh hướng đến chuyện học tập hay không?
Cô thật sự không thể chống lại được tấm lòng này của mẹ, mỗi lần thấy mặt mẹ tha thiết và chờ đợi nhìn mình ăn cơm cô lại nghĩ có thể chuyện cô cảm thấy rất mệt mỏi và cực khổ cho bà ấy, nhưng đối với mẹ thì nó là thoải mái và hạnh phúc.
Đợi mẹ Nguyễn đi rồi, Giang Dịch Hàn mới cẩn thận mở miệng: "Có chuyện này tớ nghĩ cậu nên biết, mà tớ cũng không muốn gạt cậu." "Chuyện gì? Cậu nói thẳng đi." Miệng nhỏ của Nguyễn Khê đang uống canh, thuận miệng hỏi.
"Mẹ cậu hỏi tớ, có phải Chu Trừng là bạn trai của cậu hay không, có phải cậu yêu sớm rồi không. Tớ nói với bà ấy rằng không có."
Nguyễn Khê hơi bất ngờ: "À, cảm ơn cậu.”
Tuy lúc trước cô cũng nghĩ tới hậu quả này, thậm chí đã chuẩn bị tốt tư tưởng khi mẹ đi hỏi mình, nhưng không ngờ mẹ lại không hỏi trực tiếp mình lại hỏi Giang Dịch Hàn.
Nếu không phải tình huống đặc biệt, thật sự cô không nghĩ sớm đưa Chu Trừng về nhà ăn cơm như thế, như vậy sẽ làm cho bố mẹ lo lắng nhưng cô cũng không có cách nào khác, vừa đúng lúc thời gian cách ngày thi cũng không còn mấy ngày, đến lúc đó cô cầm thành tích để chứng mình. Có điều dù cô có cách xử lý tốt bao nhiêu, chuyện này vẫn không nên để bố mẹ biết rồi lo lắng.
Càng như vậy Nguyễn Khê càng muốn thi đại học thật tốt, vững vàng và ổn định đầu vào Thanh Bắc.
Mặc dù nói thi vào một trường đại học tốt sẽ có một tương lai tốt cho chính mình, nhưng đối với Nguyễn Khê, tương lai có thể không làm cho bố mẹ lo lắng buồn phiền cũng là một động lực để cô cố gắng đi tới.