Nguyễn Khê quay đầu lại, hốc mắt của cô đã ửng đỏ, có phần không tin mà nhìn cậu ấy: "Làm sao anh biết được?"
"Người khác nói cho anh biết." Chu Trừng không nói ra Tiêu Toàn, sợ cô sẽ càng đau lòng hơn, sợ cô nghĩ đến việc cậu ấy lại liên lạc với Tiêu Toàn, mà cậu ấy còn tin lời gây xích mích của Tiêu Toàn: "Anh thật sự không để ý, bây giờ đã mở lời rồi thì anh cũng sẽ không để trong lòng nữa. Nguyễn Khê, anh không oán trách em và cũng không hề để ý tới nó. "Thật à?"
Chu Trừng ra sức gật đầu.
Nguyễn Khê nín khóc rồi mỉm cười: "Em không bao giờ... cố ý lừa anh nữa, sẽ không giấu diếm anh bất cứ điều điều gì, em đã rất lo lo lắng suốt khoảng thời gian này, ngày nào cũng sợ anh phát hiện ra." Cô không thích cảm giác sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, hôm nay có người tới trước mặt Chu Trừng nói về chuyện của Giang Dịch Hàn, nếu ngày mai còn có người đến khua môi múa mép bên tai cậu ấy rằng cô thích cậu ấy chỉ vì đống tiền thuộc về cậu thì không on.
Chỉ có một lần duy nhất để giải quyết ổn thoả một số việc và một số mâu thuẫn không xác định.
"Đúng rồi, sau này anh không đừng cầm mấy đồ vật đắt tiền như thế đến nhà em nữa." Nguyễn Khê nói: "Anh không thấy bố mẹ của em đều rất kinh ngạc sao?"
Chu Trừng vò đầu: “Vậy lần sau em nói mang cái gì tới thì anh sẽ mua cái đó."
Lục Vân Triết nói cậu ấy mang những thứ này không phù hợp, bây giờ Nguyễn Khê cũng nói không hợp, nhưng mà cậu ấy cũng không biết nên mua mấy thứ nào, lần sau cứ nghe theo cô thối.
"Không cần đâu." Nguyễn Khê không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu ngay: "Chu Trừng, nếu mai mốt buổi trưa chúng ta muốn ăn cơm với nhau thì không cân đi ra bên ngoài ăn đâu, bọn mình ăn luôn ở căn tin đi, căn tin tiện nghi hơn, em còn mấy trăm nghìn tệ trong thẻ ăn nè."
"Chẳng phải em không thích ăn ở tin sao?"
Nguyễn Khê có hơi mất tự nhiên, nói: "Nhưng mà bên ngoài bán mắc quá, gọi đại một nồi lẩu cá thôi cũng đã tận mấy trăm ngàn rồi." Chu Trừng không suy nghĩ đã nói: "Anh có tiền.”
Tiền tiêu vặt mà bố mẹ cho rất đủ để xài, tiền lì xì hàng năm cũng cho cậu ấy giữ, cho dù mỗi ngày có đưa Nguyễn Khê ra ngoài ăn thì cũng là một điều đơn giản đối với cậu ấy.
"Em không muốn tiêu tiền của anh." Nguyễn Khê cúi đầu, đá vu vơ cục đá dưới chân: "Như vậy không hay, em sợ về sau người khác sẽ nói em là loại người này hay là vì lý do khác nên mới ở bên cạnh anh. Mặc dù bình thường anh không | nói nhưng em biết gia cảnh của gia đình chúng ta hẳn là có sự khác biệt, anh mang bữa sáng cho em, em thấy rất vui bởi vì anh quan tâm em, nhưng em không muốn anh tiêu quá nhiều tiền, nếu có một ngày người khác nói vậy, nếu trong lòng anh cũng không tin em, thì em thật sự... không biết phải làm cái gì bây giờ mới tốt."
Trong lòng Chu Trừng quýnh lên: "Anh sẽ không vậy đâu!
"Em thích anh, em chẳng mưu cầu điều gì khi ở cạnh anh, chỉ cảm thấy anh là người tốt, anh cũng đối xử với rất tốt em, nếu ngày nào đó em bị người khác nghi ngờ là có dụng ý xấu với mục đích, mà vừa đúng lúc anh cũng chỉ một đống tiền cho em thì em chẳng biết lựa lời nào mà nói. Sau này đừng ra ngoài ăn nữa, cứ ăn ở căn tin thôi, chúng ta cùng dùng thẻ ăn.” Nguyễn Khê dừng một chút, cô còn nói: "Thật ra em cũng có tiền tiêu vặt, em cũng sẵn lòng tiêu tiền cho anh."
Nguyễn Khê nói xong câu này, cô kiễng mũi chân lên và đưa tay thắt lại khăn quàng cổ trên người cậu ấy, ánh ánh mắt rất dịu dàng, giọng điệu cũng thuỷ mị: “Được rồi, hiện tại nhiệt độ ở ngoài trời đang thấp, quàng khăn sẽ ấm hơn một chút, anh đừng có đổ bệnh đấy, vậy sẽ mệt lắm."
Lúc này Giang Dịch Hàn mới tản bộ và dắt theo chiếc xe đạp từ bên ngoài về, từ con đường cái bên kia sang đây, thị lực của anh rất tốt, anh dừng lại khi cách cặp đôi chích bông khoảng hơn chục mét.
Cô gái quàng khăn cho chàng trai, chàng trai thuận thế mà cúi đầu xoay người.
Giang Dịch Hàn dùng sức trong vô thức, anh nằm chặt lấy tay lái xe đạp. Anh trông thấy khung cảnh này vào một buổi tối mùa đông, anh hít sâu một hơi, lá phổi nóng rát, có hơi đau, cũng có chút chua xót.
Anh không muốn nhìn tiếp nữa nên quay đầu nhìn dòng xe đang qua lại, lần đầu tiên anh thấy sững sờ, trong cặp còn đựng tài liệu học tập mà anh vừa mua trong nhà sách -- Anh nỗ lực như vậy, muốn đổ vào một trường đại học ở Bắc Kinh gần hai trường Thanh - Bắc hơn một chút đến như thế, rốt cuộc là vì cái gì chứ?