"An toàn lắm, căn nhà của gia đình em ở vẫn là của đơn vị ông nội em phân cho, hàng xóm láng giềng đều thân đến mức không thể thân hơn nữa. Anh đừng nhìn khu chung cư cư này không bắt mắt, ấy vậy mà đã bao nhiêu năm rồi chưa có tên trộm nào xuất hiện đấy." “Thế à.” Chu Trừng dừng một lát: “Nhưng mà có Giang Dịch Hàn ở đây thì mọi người cũng có thể an toàn hơn chút."
Thấy Chu Trừng chủ động nhắc tới Giang Dịch Hàn, Nguyễn Khê trầm mặc trong chốc lát, cô cúi đầu nhìn đôi giày của mình, giọng nói rầu rĩ: "Báo cáo, có chuyện này em nghĩ là mình phải nói thật, hy vọng sẽ được anh đối xử khoan hồng.'
Chu Trừng lờ mờ biết Nguyễn Khê muốn nói cái gì.
Khuôn mặt vốn trầm lặng của cậu ấy dần dần nở một nụ cười.
Trên thế giới này, việc khiến người khác rung động nhất, không gì sánh bằng chính là việc người mà bạn thích dốc hết tất cả sự thật mà nói với bạn.
Cậu ấy hiểu Nguyễn Khê, cũng biết Nguyễn Khê không có những suy nghĩ giống như vậy với Giang g Dịch Dịch Hàn, nhưng nếu cô Có thể thắng thắn thành khẩn với cậu thì tất nhiên là điều tốt nhất, nói cho cùng cũng chẳng có ai thích cái cảm giác bị lừa gạt.
"Thật ra Giang Dịch Hàn không phải anh họ của em, em cũng không phải em họ của cậu ấy. Anh đã thấy rồi đấy, bây giờ Giang Dịch Hàn ở cách vách nhà em, dì cậu ấy nhờ mẹ em làm cơm trưa với tối cho cậu ấy. Mặc dù gia đình em không đến mức thiếu tiền nhưng bố mẹ đều muốn tiết kiệm nhiều tiền cho em hơn, họ muốn tiết kiệm một khoản chi tiêu để sau này đưa cho em lên thành phố làm việc, bởi vậy mỗi tháng dì của cậu ấy lại đưa hai nghìn tệ cho mẹ em, mẹ em sẽ không từ chối, em thì không muốn người khác hiểu lầm tình cảnh lúc đấy, người thúc đẩy em nói ra lời bịa đặt này chính là anh đó."
"Anh?" Chu Trừng bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nguyễn Khê gật đầu, khuôn mặt cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng mà trách móc dáng vẻ của cậu ấy: “Lúc Diệp Huyên Linh chất vấn em, anh cứ ngồi đằng trước em thôi, em sợ, sợ anh sẽ hiểu lầm quan hệ giữa em với Giang Dịch Hàn ấy. Những người khác em đều có thể phủ nhận nhưng Giang Dịch Hàn lại không giống thế, cậu ấy ở bên cạnh nhà em, mỗi ngày đều ăn cơm trong nhà em, nếu sau này mà bị người khác trông thấy thì em chẳng tài nào nói rõ được. Em không sợ người khác hiểu lầm, người khác tha hồ nghĩ ngợi ra làm sao em cũng không thèm để ý tới, nhưng mà em sợ anh cũng sẽ hiểu lầm em, hiểu lầm mối quan hệ giữa em với Giang Dịch Hàn, cho nên em mới nói dối, em biết nói dối là không đúng thế nhưng mà em rất sợ."
"Anh nhìn kìa, chẳng phải anh đã để ý rồi sao? Hồi nãy anh không muốn đổi dép lê, còn hỏi Giang Dịch Hàn có vào phòng em hay không. Lúc anh biết Giang Dịch Hàn là anh họ em, anh đã nghĩ nhiều như vậy rồi, nếu biết cậu ấy không phải anh của em, vậy có phải anh đã lập tức cho rằng em sẽ thích Giang Dịch Hàn và có quan hệ gì đó với cậu ấy đúng không?" Đây là lần đầu tiên mà Chu Trừng được lĩnh hội kỹ năng b.ắ.n pháo bằng miệng của Nguyễn Khê, cho nên bây giờ cậu ấy
cũng sững sờ khi bị cô làm âm lên.
"Anh, anh không có…”
"Thật vậy không?" Nguyễn Khê biểu lộ vẻ mặt tủi thân: "Thật ra em cũng không muốn Giang Dịch Hàn ăn cơm ở nhà mình, nhưng mà quan hệ của gia đình em với dì cậu ấy thật sự tốt lắm. Dì ấy cũng đối xử với em rất tốt, hay mua quần áo cho em, hôm nào trời mưa còn lái xe đến trường học đón em về. Mọi người đều là hàng xóm với nhau, giúp đỡ một việc bận cũng vô cùng bình thường, em lại không muốn làm mẹ mình phải khó xử, Chu Trừng, em khó xử lắm..."
Giọng điệu lúc nói chuyện của cô bắt đầu trở nên khác thường, như thể chất chứa những tiếng khóc ấn nhẫn nghẹn ngào: “Mỗi ngày em đều run sợ trong lòng, cũng rất chột dạ, sợ anh nhận ra em lừa anh, sợ anh ghét em, nói thật là em thực sự không muốn phải lo được lo mất như vậy nữa. Chu Trừng, nếu anh thật sự rất để ý tới chuyện này và không muốn tha thứ cho những lời dối của em, thì theo em là nên chia tay đi. Không sao cả, là do em nói dối, em là người sai trước nên sẽ không trách móc gì anh đâu."
Vẻ mặt Chu Trừng đầy bối rối, cậu ấy luống cuống tay chân, muốn dỗ dành cô nhưng lại không biết dỗ kiểu gì, trong tiết trời lạnh rét này cậu ấy sốt ruột đến độ chảy mồ hôi.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Trừng nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Khê, ngay cả lời chia tay cổ cũng nói ra. Giờ khắc này cậu ấy bắt đầu chán nản vì tài ăn nói không tốt của bản thân, sợ mình lại vạ miệng một chút là sẽ mất đi cô.
"Không, anh không để ý!"
Nguyễn Khê quay lưng lại, không nhìn cậu ấy.
"Em hãy nghe anh nói, anh thật sự không nghĩ như vậy đâu mà, anh cũng không có trách em!" Chu Trừng lập tức bày tỏ ra tất cả: "Anh thật sự không để ý, anh đã biết trước đó rồi nhưng anh chưa từng muốn hỏi em, vì anh hiểu em."