Mắt thấy tốc độ gắp thức ăn của Chu Trừng chậm lại một cách rõ ràng, trong lòng Nguyễn Khê không khỏi thở dài một hơi, chỉ mong lời nói tiếp theo của cô có thể giúp cậu ấy xóa bỏ nghi ngờ và cảnh giác, cô cũng đang chờ đợi xem sự yêu thích và lòng tín nhiệm của Chu Trừng đối với cô có thể chống đỡ cho đến khoảng thời gian thi đại học.
Chu Trừng biết trước chuyện của Giang Dịch Hàn là ngoài kế hoạch của cô, bởi vì sai lệch này, cô nhất định phải tốn nhiều tâm tư và công sức hơn trong mối quan hệ với Chu Trừng. Chờ cơm nước xong thì trời đã tối, Nguyễn Khê chủ động đề nghị tiễn Chu Trừng.
Mẹ Nguyễn đưa cậu ấy đến cửa, miệng còn đang nói: “Chu Trừng, lần sau lai đến nhà ăn cơm nhé."
Chu Trừng gật đầu: "Vâng, dì, tạm biệt, cám ơn dì đã chiêu đãi ngày hôm nay.
“Đứa nhỏ này thật biết nói chuyện." Mẹ Nguyễn Nguyễ bật cười: "Được rồi, trên đường ng cẩn thận nhé. Đúng rồi, cái này cháu cầm về đi, quá quý giá rồi..."
Thứ bà nói đến là lá trà và tổ yến trong tay.
Chu Trừng sửng sốt.
Nguyễn Khê ngược lại chủ động nói: “Mẹ, nhận đi, người ta mang quà tới đây, chúng ta trả lại cũng không thích hợp nha, đây cũng là tấm lòng của Chu Trừng, không phải mẹ còn thường xuyên lấm bẩm muốn biết cháo yến sào trên TV có mùi vị gì sao? Cứ nhận đi, không sao đâu.”
Chu Trừng cũng nói phụ họa: "Đúng vậy, dì, dì cứ nhận lấy, mấy thứ này trong nhà cháu nhiều vô cùng, nếu dì thích, lần sau cháu sẽ mana cho dì một chút."
Mẹ Nguyễn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì Chu Trừng đã nói lời tạm biệt, theo Nguyễn Khê ra cửa.
Tuy rằng đèn cảm ứng tốt cầu thang tốt nhưng vẫn có vẻ tối tăm, đến tầng ba, trước cửa nhà đặt hai túi rác rưởi, chúng đang tỏa ra mùi xông thẳng vào mũi.
Chu Trừng nhíu mày, bữa cơm tối này cũng không vui vẻ như cậu ấy tưởng tượng trước đó.
Nguyễn Khê cũng cảm giác được Chu Trừng ít nói hơn bình thường một chút, cô bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ là khôn lắm dại nhiều, biện pháp giải quyết lần này của cô cũng không làm cho cậu ấy cảm thấy đối với cô bất đồng, cũng không làm cậu ấy thấy được quyết tâm muốn đi cùng cậu ấy đến cuối cùng của cố sao?
Nhà Chu Trừng ở khu biệt thự trong thành phố này, quanh đấy cũng không có trạm xe buýt, bản thân cậu cậu ấy cũng không tính sẽ dùng phương tiện công cộng, vừa bước ra khỏi cửa là cậu đã gọi điện thoại cho tài xế, tài xế sẽ lái xe đến chỗ này rồi đón cậu ấy về nhà. Hiện tại đã là mùa đông, bên ngoài khu chung cư cũng rất ít người đi bộ, tất cả mọi người đều đang làm tổ ở nhà và tận hưởng một ngày yên bình, ấm áp hiếm có, Nguyễn Khê cùng sóng vai với Chu Trừng đi ra khỏi khu chung cư.
Thật ra gia cảnh của Nguyễn Khê cũng không kém, tuy không tính là giàu có nhưng không cũng không phải lo cơm áo gạo tiền. Bố mẹ cũng có công việc ổn định, ông nội và bà nội đều là công nhân viên chức trong hệ thống về hưu, bản thân cô lại là con gái một, được hưởng thụ tất tần tật mọi đồ đạc và đối đãi tốt trong nhà.
Mặc dù Chu Trừng biết sơ sơ tình hình nhưng khi trông thấy cơ sở vật chất cũ kỹ của khu chung cư và gian cầu thanh u ám, bao gồm cả rác sinh hoạt được đặt bừa ở cửa khiến tâm trạng của cậu ấy gần như là hỏng bét, còn tệ hơn cả lúc nhìn thấy dấu vết tồn tại của Giang Dịch Hàn để lai trong gia đình Nguyễn. Cậu ấy cảm thấy Nguyễn Khê không nên ở chỗ như vậy.
Giờ phút này nghiêng đầu nhìn ý cười trên khuôn mặt của Nguyễn Khê, xuất phát từ việc đau lòng, cậu ấy nói: "Bây giờ anh chỉ ước mình đã là người lớn và em cũng thế."
Nếu giờ bọn họ đều là người lớn, đều đã trưởng thành, cậu ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức để Nguyễn Khê thoát khỏi cuộc sống kiểu như hiện giờ.
Đột nhiên cậu ấy nói một câu như vậy, Nguyễn Khê lại có hơi khó hiểu, nhưng cô đã lập tức điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt: "Em cũng hy vọng nhanh nhanh đến kỳ thi vào đại học, thế thì em có thể nói rõ với người nhà rồi."
"Không phải vậy." Chu Trừng lắc đầu, giữa làn gió lạnh, cậu ấy nhìn Nguyễn Khê, cuối cùng vẫn không nói ra những lời trong lòng mình.
Bây giờ cậu ấy vẫn chỉ là một cậu học sinh, cậu không có đủ tự tin để nói thành lời, mà có nói thì chắc gì Nguyễn Khê đã tin.
“Bình thường công việc của chú bận rộn lắm hả?" Chu Trừng lại hỏi: "Anh nghe dì nói là chú ấy thường xuyên đi công tác với tăng ca."
“Đúng vậy.” Nguyễn Khê cầm chiếc khăn quàng cổ trong tay: "Em nghĩ là bố muốn được thăng chức, nhưng ở đơn vị của ông ấy, ông cũng rất xấu hổ với độ tuổi của mình, chỉ có thể so sánh với những người khác rồi lại càng liều mạng mới có thể dẫn đầu. Em có nghe bố em nói, việc thăng chức có triển vọng hơn một chút rồi."
Chu Trừng ừ một tiếng, nhìn quanh điều kiện khu chung cư một cái: "Ngày thường trong nhà chỉ có mỗi em với dì thì có an toàn không? Anh thấy khu chung cư này không có bảo vệ.