Chu Trừng nghe xong lời này, ngơ ngác nhìn Nguyễn Khê.
Cậu ấy cũng không biết tâm trạng của mình lúc này là như thế nào, một mặt là vui mừng, vui mừng vì Nguyễn Khê định nghĩa Giang Dịch Hàn là người ngoài, nhưng mặt khác lại là khó xử, cậu ấy cảm thấy rằng cậu ấy trở nên không giống chính mình nữa, bởi vì một người ngoài, một chút chuyện nhỏ mà so đo từng li từng tí với anh, Nguyễn Khê hẳn là cũng nhận ra, bằng không cô sẽ không nói những lời như vậy.
Bất luận tâm trạng thật sự của cậu ấy như thế nào, cậu ấy vẫn muốn biểu hiện thản nhiên không sợ hãi chút nào ở trước mặt Nguyễn Khê, cậu ấy không muốn để cho có biết rằng cậu ấy không có tự tin và chắc chắn đối với đoạn tình cảm này, dáng vẻ như vậy thật sự rất khó coi.
"Có chuyện này, chờ ăn cơm xong em sẽ giải thích với anh, được không?" Nguyễn Khê nhìn chằm chằm vào mắt cậu và nói.
Chu Trừng không biết làm sao gật đầu: "Được."
Gần đây bố Nguyễn rất bận rộn, ông ấy cũng không về kịp giờ ăn cơm, người trong nhà đều có thói quen không đợi ông ấy.
Hôm nay mẹ Nguyễn thật sự làm một bàn thức ăn ngon, vô cùng phong phú.
Nguyễn Khê nhìn thấy đến giờ cơm mà Giang Dịch Hàn còn chưa trở về, mẹ cô cũng không nói gì thì liền biết tên này hiện tại đã có mắt nhìn, trong lòng không khói khen anh một câu.
Tuy rằng cô đã tính toán tốt việc người này trở về nhưng anh không về, đối với cô mà nói thì thật sự là một chuyện tốt.
Chu Trừng sẽ có vẻ càng thêm tự tại chút.
Mẹ Nguyễn gắp cho Chu Trừng một miếng sườn, cười tủm tỉm nhìn cậu ấy: “Nếm thử tay nghề của dì xem, đáng tiếc hôm nay không có đủ thời gian, bằng không dì còn có thể làm nhiều món ăn ngon cho các con.
Tuy rằng bình thường Chu Trừng không nói nhiều lắm nhưng không có nghĩa là miệng cậu Lấy cũng ngu ngốc, tựa như lúc này, cậu ấy cũng có thể cười nói: “Đã nhiều đồ ăn như vậy rôi, dì, cháu cảm thấy món ăn dì nấu rất ngon, còn ngon hơn nhiều so với hương vị nhà hằng cháu ăn ở bên ngoài."
Mẹ Nguyễn nghe xong lời này quả nhiên mặt mày hớn hở: “Đứa nhỏ này miệng thật ngọt, về sau thường xuyên đến nhà dì ăn cơm, dì làm đồ ăn ngon cho cháu."
Chu Trừng vội vàng gật đầu: “Cám ơn dì." Cậu ấy rất lịch sự.
Mặc dù bình thường cậu ấy biểu hiện đều rất khiêm tốn, chưa từng phô trương trước mặt bạn học, nhưng ở chung với cậu ấy thật sự sẽ rất thoải mái, khí chất khiêm tốn nhường nhịn trên người cậu ấy khiến người ta rất thích.
Mẹ Nguyễn nhớ tới cái gì, đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc đi ra lần nữa, trong tay bưng một cái bát sứ lớn, bà dùng đũa gắp thức ăn, cười nói: “Vốn còn tưởng rằng Tiểu Hàn sẽ trở về ăn cơm, thằng bé nói hẹn với bạn, đứa nhỏ này vô cùng thích ăn thịt kho tàu, dì gắp chút thức ăn cho nó, xem buổi tối nó có ăn hay không. Bình thường trong nhà mà có thịt kho tàu thì trên cơ bản sẽ ăn hết rất nhanh, hôm nay còn dư nhiều như vậy."
Mẹ Nguyễn thật sự rất thích Giang Dịch Hàn, dù sao ở chung cũng đã một thời gian, anh còn thường xuyên giúp làm việc trong nhà, sửa bóng đèn, thông cống thoát nước, vác thùng nước, bưng gạo, có một lần anh còn tự học sửa xe điện của mẹ Nguyễn, làm cho Nguyễn Khê vì chuyện này mà thán phục, trong loại chuyện này hình như anh đặc biệt có thiên phú, bố Nguyễn làm việc rất bận rộn, những chuyện này ông ấy cũng sẽ không làm, trước kia làm cho mẹ Nguyễn rất đau đầu, từ sau khi Giang Dịch Hàn tới đây thì đều là chuyện nhỏ.
Chính là bởi vì biết mẹ thích Giang Dịch Hàn, cũng biết bình thường Giang Dịch Hàn thật sự không có chỗ nào tốt hơn để ăn cơm, cho nên mặc dù biết Chu Trừng rất để ý chuyện này nhưng Nguyễn Khê cũng không có bất kỳ lập trường nào mở miệng yêu cầu mẹ cô, mẹ cô là người rất tuân thủ giao hẹn, nếu đã giao hẹn với Vương Mỹ Chi, nếu cô muốn mẹ cô sau này không thu tiền của Vương Mỹ Chỉ, không cho Giang Dịch Hàn đến nhà cổ ăn cơm thì cô đang làm khó mẹ.
Tất nhiên Chu Trừng quan trọng, nhưng đối với Nguyễn Khê mà nói, trên đời này bố mẹ là quan trọng nhất, cô càng quan tâm đến tâm trạng của mẹ cô hơn, cô không muốn để mẹ cô khó xử, cho nên có một số lời cô không thể nói, có một số yêu cầu cô cũng không thể nhắc tới.