Chuyện dép lê này cô cũng không để trong lòng, dù sao mẹ cô cũng đi siêu thị mua dép lê, mỗi lần mua dép vẫn là cùng một loại, cho dù là mùa hè hay mùa đông, chỉ có màu sắc và kích thước khác nhau, trên phương diện nào đó mà nói, mẹ cô có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhất định. Bản thân cô cũng không cảm thấy chuyện dép lê có bao nhiêu mập mờ, chẳng qua Chu Trừng để ý nên cô cũng phải bắt đầu xem trọng.
"Không cần đổi giày đâu." Nguyễn Khê cười cười với Chu Trừng: "Em không thích đi dép lê của người khác, sau này anh thường đến nhà em chơi, để mẹ em mua cho anh một đôi dép để ở trong nhà, thế nào?"
Nói xong lời này, cô lại nhìn về phía mẹ: “Mẹ, ngày mai con đi siêu thị với mẹ, mua thêm mấy đôi dép để trong tủ giày, đúng rồi, còn phải mua bao giày."
Mẹ Nguyễn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, gật đầu: “Được rồi, vào đi, Tiểu Khê, mẹ vào bếp nấu ăn, con lấy cho bạn học ly nước trái cây."
Nói xong, mẹ Nguyễn liền đi vào phòng bếp.
Chu Trừng vẫn kiên trì thay dép lê, cậu ấy nói thế này: “Nếu làm bẩn sàn nhà thì lại phiền dì lau nhà."
Nguyễn Khê cũng không miễn cưỡng, dẫn cậu ấy đi vào phòng khách: "Trong nhà không có đồ uống, bình thường em cũng không thích uống, tuy nhiên mấy ngày trước mẹ em có mua Tang, anh có muốn uống không?"
(*) Tang: Tên thương hiệu nước trái cây của Trung Quốc.
Chu Trừng lắc đầu: "Không cần, anh không khát."
Cậu ấy bắt đầu quan sát nhà của bạn gái mình.
Nguyễn Khê cũng nhân tiện dẫn cậu ấy đi tham quan, ngôi nhà này có ba phòng ngủ, hai phòng khách, một nhà bếp và một nhà vệ sinh, một nhà ba người sống cực kỳ rộng rãi.
"Đây là phòng cho khách đấy, đôi khi ông bà nội em sẽ tới ở.” Nguyễn Khê vẫn tràn ngập tình cảm đối với gia đình này, giọng nói lúc dẫn Chu Trừng giới thiệu, tham quan cũng không giống bình thường: "Hồi nhỏ em thích ngủ cùng bà nội, anh xem, cái điều hòa này có phải nhìn hơi cũ rồi đúng không, ông bà nội em là người cực kỳ tiết kiệm, bởi vì khi còn bé em sợ nóng, bà nội hạ quyết tâm đi mua điều hòa, nhà em là một trong những nhà đầu tiên lắp điều hòa trong khu chung cư này."
Chân giẫm lên sàn gỗ vẫn sẽ phát ra một ít âm thanh, căn nhà này đúng thật là hơi cũ kỹ, mặc dù mẹ Nguyễn lau cửa số rất sạch sẽ nhưng cũng không sáng như khu chung cư mới phát triển xây dựng, nhưng mùi khói dầu trong phòng này là ký ức mềm mại nhất trong lòng Nguyễn Khê.
Chu Trừng rất muốn chuyên tâm nghe Nguyễn Khê nói chuyện nhưng cậu ấy phát hiện mình không làm được, bắt đầu từ đôi dép lê kia, cậu ấy không khống chế được bản thân, bắt đầu đi tìm dấu vết cuộc sống của Giang Dịch Hàn ở trong căn nhà này.
Ngoại trừ dép lê, còn có ly nước uống, vẻ ngoài đều giống nhau, chỉ là màu sắc không giống, trên bàn trước mặt bày tổng cộng bốn cái ly, cậu ấy không cân hỏi cũng biết trong đó có của Giang Dịch Hàn.
Nguyễn Khê dẫn Chu Trừng đi vào phòng mình.
"Anh có phát hiện ra phòng em không giống các phòng khác không?" Nguyễn Khê nháy mắt với cậu ấy, cười hỏi. Chu Trừng còn đang đắm chìm trong suy đoán của mình, đột nhiên cô đặt câu hỏi như vậy, cậu ấy có chút mờ mịt.
“Chính là trên tường này nè!" Nguyễn Khê chỉ vào bức tường màu hồng nhạt: "Đây là bùn tảo cát*, hình như là năm kia, ba mẹ em nghe nói bùn tảo cát có thể hấp thụ mùi, còn có thể điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, có lợi cho sức khỏe nên liền sơn lại phòng em bằng bùn tảo cát, em khuyên thế nào cũng vô dụng, chỉ riêng phòng này của em đã tốn không ít tiền, trong nhà chỉ sơn mỗi phòng của em."
* Bùn tảo cát là một loại sơn thân thiện với môi trường, hấp thụ độ ẩm mạnh mẽ, khả năng chống nước kém, nguyên liệu chính của nó là đất tảo cát.
"Còn có cái giường này cũng vậy..." Nguyễn Khê cực kỳ hào hứng: “Vốn dĩ giường em là giường gỗ bình thường nhưng ông nội em rất cố chấp cho rằng con gái nên ngủ trên giường công chúa, lúc em học trung học thì đổi cho em, bà nội em còn nói, chờ sau khi em thi đại học thì lại mua cho em một cái bàn trang điểm thật đẹp.”
Trong lúc Nguyễn Khê hiếm khi liên miên lải nhải giới thiệu những chuyện nhỏ nhặt trong nhà thì Chu Trừng, người vẫn cười không nói gì, bất thình lình mở miệng hỏi: "Giang, anh họ em đã từng vào phòng em chưa?"
Trên thực tế, vừa thốt câu này ra thì Chu Trừng đã hối hận.
Cậu ấy không muốn như vậy nhưng mà nhịn không được.
Trên mặt lộ ra vẻ hối hận, Chu Trừng muốn giải thích nhưng còn chưa lên tiếng thì đã nghe Nguyễn Khê nói: "Không đâu, em không thích người ngoài vào phòng em."
Quả thực Giang Dịch Hàn chưa từng vào phòng cô, cái tên này tuy rằng có không ít khuyết điểm, tính tình còn nóng nảy, nhưng anh cực kỳ hiểu lễ nghĩa, anh chưa bao giờ vào phòng cổ, cũng sẽ không tùy tiện liếc liếc về phía này, cho dù là phòng vệ sinh trong nhà thì anh cũng rất ít khi dùng, bình thường rửa tay cũng rửa ở bồn rửa cạnh phòng bếp. Thông thường, phạm vi hoạt động của anh là phòng khách và phòng ăn.